.
Hắn còn muốn nhét ngón tay vào.
Ta lập tức bừng tỉnh: "Ngươi đang sàm sỡ ta đấy à?"
Yến Trọng nói: "Ừm......!Là đùa bỡn chứ nhỉ?"
Ta muốn đẩy hắn ra nhưng thực sự không có sức, hai chân như nhũn ra, chẳng biết tại sao hậu đình bị thấm ướt một mảng.
Hắn cắn tai ta nói: "Kiêm ngốc, thả lỏng đi.
Làm chuyện này không đau đâu."
Ai không biết chứ ta rành quá mà.
Trước mặt người khác Yến Trọng luôn làm ra vẻ đạo mạo nhưng miệng chẳng nói được mấy câu thật lòng.
Hắn lên làm minh chủ là nhờ vào mồm mép có thể biến cứt trâu thành hoa tươi.
Hắn nói không đau thì nhất định sẽ rất đau.
Ta không sợ đau nhưng ta cảm thấy hắn không nên đùa bỡn ta.
Hắn vẫn nhét ngón tay vào trong.
Ta cố gắng kẹp chặt hai chân, nhưng khi thân thể nặng nề của hắn đè lên người ta, bên tai ta chỉ còn tiếng thình thịch, chẳng biết là tiếng tim đập của ta hay hắn nữa.
Yến Trọng cười khẽ bên tai ta: "Ngươi kẹp chặt quá đấy."
Ta nghĩ cùng lắm thì hắn chỉ nhét hai ngón tay vào thôi, trong lúc ý thức tan rã chợt cảm thấy có thứ gì lạnh buốt theo ngón tay hắn tiến vào, toàn thân ta run rẩy, eo lại bị Yến Trọng giữ chặt, thứ kia chui tọt vào trong cơ thể ta.
Ta níu tay áo Yến Trọng, lắp bắp hỏi hắn: "Đó, đó là cái gì?"
Khuôn mặt Yến Trọng trước mắt ta dần mờ đi, nhưng ta mơ hồ nhìn ra hắn đang cười: "Là một loại độc."
Ta nói: "Ngươi......!Ngươi hạ độc ta làm gì?"
Ta nhịn không được khóc lên, ta chỉ muốn cắt tóc hắn, thế mà hắn lại muốn lấy mạng ta.
Hắn là Võ Lâm Minh chủ, chẳng lẽ không có lương tâm sao? Đây cũng thật quá độc ác rồi.
Hơn nữa ta cảm thấy dạo này thời vận của mình đen đủi hết biết, đi đến đâu xui đến đó, chẳng lẽ do phơi nắng nhiều quá nên đen mặt rồi sao......!
Yến Trọng nói: "Khóc cái gì, độc này đâu có lấy mạng ngươi."
Hắn liếm sạch nước mắt ta rồi nói: "Lúc ngươi ở thủy lao cũng không khóc, giờ lại vì trúng độc này mà rơi lệ sao?".
Tiên Hiệp Hay
Ta cố nén cảm giác khó chịu khi chỗ phía sau bị nhét đồ, cắn răng nói: "Ta......!Ta vốn định sau lần này sẽ rửa tay gác kiếm, tham gia khoa cử......"
Rõ ràng ta nói rất chân thành nhưng Yến Trọng nghe xong lại cười ha ha.
Hắn bảo ta: "Kiêm ngốc, trên giang hồ ai mà chẳng biết ngươi là chó ngoan nhất của Tống Lẫm."
Hắn vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng thông báo của hạ nhân: "Minh chủ! Giao công tử cầu kiến ạ!"
Yến Trọng mỉm cười rồi nói vọng ra ngoài: "Nói với Giao hiền đệ ta sẽ đến ngay."
Hắn đặt ta lên thư án, sau khi kéo quần lót lên cho ta lại vỗ mặt ta nói: "Đi đi.
Không phải ngươi cũng muốn gặp gặp Phó Ngọc sao?"
.
Ta đã quyết định nếu lần này thoát ra được thì sẽ dán thông báo khắp phía để cả thiên hạ đều biết Võ Lâm Minh chủ Yến Trọng là đồ biến thái rác rưởi.
Hắn không thể lấy vật kia ra trước sao?
.
Chân ta như nhũn ra nên đi không nổi, Yến Trọng bế ta lên.
Ta nói: "......!Ngươi muốn ta đi gặp Phó Ngọc với bộ dạng này à?"
Yến Trọng cúi đầu hôn khóe môi ta: "Giờ ngươi rất đẹp, chỉ để mình ta thưởng thức thì ích kỷ quá."
Ta nói: "Hừ."
Nếu những gì người trong mơ nói là thật thì Yến Trọng muốn có Phó Ngọc mà không được, chẳng lẽ giờ hắn đưa ta đến trước mặt Phó Ngọc để kích thích đối phương ư?
Ta nghĩ ngợi rồi vô thức cựa quậy, vật phía sau như có sự sống, chậm chạp uốn éo.
Má nó.
Trên lưng ta lập tức toát mồ hôi lạnh, kẹp chặt hai chân thêm chút nữa, chỉ muốn cuộn tròn mình lại.
Yến Trọng vuốt tóc mai ướt đẫm mồ hôi của ta rồi dịu dàng nói: "Ngươi phải ngoan thì nó mới ngoan được.".