.
Cách một ngày Phó Ngọc lại tới.
Lần này không phải y đến tìm Yến Trọng mà là tìm ta.
Khi y đến trời mới tờ mờ sáng, ta đang nằm lỳ trên giường ngủ mơ màng thì bị Yến Trọng dựng dậy thay đồ.
Cũng đâu thể trần truồng khoác lên áo lụa để ra ngoài gặp Phó Ngọc được, Yến Trọng không cần liêm sỉ nhưng ta cần.
Yến minh chủ cứ khăng khăng đòi thay quần áo cho ta, thay thì thay đi, hắn còn động tay động chân với ta nữa.
Mông ta vẫn hơi đau, eo lưng bủn rủn, thế mà không thấy hắn tỏ ra áy náy xin lỗi ta.
Yến Trọng kéo quần lót lên cho ta rồi luồn tay vào bên trong mò mẫm khe mông ta.
Ta đang định nhắc hắn Phó Ngọc đang chờ bên ngoài thì hắn lại nhét vật gì đó tròn vo lạnh lẽo vào chỗ mấy ngày nay luôn bị hắn làm cho ướt sũng.
Ta kẹp chặt hai chân bảo hắn: "Khốn! Ta không thích cái này, ngươi lấy nó ra đi!"
Yến Trọng cắn nhẹ môi dưới của ta rồi lại nhét thêm một viên nữa.
Khi ta bị hắn bế lên, những vật kia lăn tới lăn lui phía sau khiến ta chỉ muốn hung hăng cắn tay Yến Trọng một cái.
Ta thật sự không biết hắn từ đâu tìm được những diệu vật Tây Vực kia, nếu không phải đồ biến thái thì ai lại nhận loại quà tặng này chứ?
Hơn nữa ta cảm thấy thanh danh Tây Vực đã bị tổn hại.
Khi ta ngồi trước mặt Phó Ngọc chỉ thấy bồn chồn thấp thỏm, dưới thân lại bắt đầu chảy ra nước ấm.
Nhưng Phó Ngọc không nhận ra vẻ mặt khác thường của ta, còn đang chất vấn Yến Trọng: "Minh chủ, tại hạ cứ tưởng ngươi là người chính trực......!Nhưng thật ra ngươi giữ Kiêm Minh huynh lại đây là để tra tấn y đúng không?"
Trên mặt Yến Trọng thoáng lộ vẻ kinh ngạc nhưng rất mau khôi phục lại bộ dạng khẩu Phật tâm xà trước kia: "Giao hiền đệ nói gì mà khó nghe thế, ta thích y còn không hết, sao lại tra tấn được chứ?"
Ta thầm nghĩ người này đúng là vô lương tâm, đêm qua kẻ làm ta dở sống dở chết là ai trong lòng hắn còn không rõ sao?
Phó Ngọc nói: "Mấy ngày nay chẳng có lang trung nào đến đây cả."
Y vừa nói xong thì Yến Trọng nheo mắt cười nói: "Giao hiền đệ đang theo dõi phủ minh chủ của ta đấy à?"
Phó Ngọc lạnh lùng nói: "Kiêm Minh huynh là bạn tại hạ, Yến minh chủ muốn hại y cũng phải hỏi ý ta trước chứ?" Dứt lời y lại nhìn về phía ta, "Kiêm Minh huynh, ngươi không cần sợ hắn, ta đến đưa ngươi đi."
Ta vừa định lên tiếng thì đã bị Yến Trọng đè vai xuống.
Yến minh chủ cũng lạnh lùng nói: "Nếu ta muốn hại y thì y còn có thể lành lặn ngồi đây sao?"
Phó Ngọc căm hận nhìn hắn rồi đưa tay muốn kéo ta đi.
Ta bị mấy viên bi thép làm cho run chân, cố gắng lắm mới ngồi được ở đây, y vừa kéo một phát thì mấy viên bi cọ xát cửa huyệt làm mắt ta phủ một tầng hơi nước.
.
Ta thật sự rất muốn nằm mơ để hỏi cô nương kia Yến minh chủ và Phó Ngọc là một đôi thật ư?
Sao ta cảm thấy vẻ mặt họ bây giờ cứ như muốn giết đối phương vậy?
.
Phó Ngọc thoáng chốc buông tay ta ra.
Y im lặng giây lát rồi ngồi xổm xuống nắm bắp chân ta hỏi: "Kiêm Minh huynh bị thương ở đâu?"
Ta hít sâu một hơi: "Hôm đó ta nhảy xuống từ mái hiên của minh chủ, bất cẩn té gãy chân......!Nhưng không sao, minh chủ nắn lại cho ta rồi."
Dĩ nhiên đây không phải lời ta muốn nói mà là Yến Trọng dùng nội lực truyền thanh cho ta.
Phó Ngọc cũng không tin, y cẩn thận bóp hai chân ta rồi nói: "Kiêm Minh huynh, Yến minh chủ uy hiếp ngươi bắt ngươi nói vậy đúng không?" Y ngước mắt ta, trong đôi mắt hạnh lộ ra vẻ tức giận, "Rõ ràng chân Kiêm Minh huynh không sao, còn muốn nói dối ta nữa à?"
Y hít nhẹ một lát rồi lẩm bẩm: "Sao lại có hương hoa......"
Yến Trọng cũng không ngăn cản Phó Ngọc mà chỉ nói: "Y tự nguyện ở lại đây, Giao hiền đệ cần gì lắm chuyện như vậy."
Phó Ngọc đột nhiên hung dữ trừng Yến Trọng: "Trên người y sao lại có hương hoa mê tình? Yến Trọng, ngươi đã bỏ thuốc gì cho y?"
Yến Trọng thản nhiên nói: "Đây là chuyện của ta và y, liên quan gì đến ngươi?"
Nghe Yến Trọng nói xong, tay Phó Ngọc đang đặt trên chân ta lần mò lên trên, ta chưa kịp phản ứng thì tay y đã mò tới chỗ kín của ta.
Mấy ngày nay vì Yến Trọng nên chỗ kín của ta nhạy cảm hơn bình thường nhiều, y chỉ mới xoa nắn mấy lần mà chỗ kia đã không nhịn được đứng thẳng lên..