Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

chương 122: chương 122

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kiều Tịch nhìn Thi Uyển Uyển bị đưa vào phòng sinh, bác sĩ và y tá đều đã đi vào.

Trong mắt Kiều Tịch chỉ còn một màu đỏ tươi, cô biết tình huống sau đó của Thi Uyển Uyển.

Cô đã nghe nói rằng, mẹ của Lục Hoặc bởi vì sinh Lục Hoặc mà chết.

Nhưng sự thật không phải là thế, không phải bởi vì Lục Hoặc, Kiều Tịch phẫn uất quét về phía Diêu Lan Nhã tỏ vẻ lo lắng đứng ở hành lang, nếu không phải bà ta đẩy Thi Uyển Uyển xuống cầu thang, Thi Uyển Uyển sẽ không chết.

Lục Hoặc cũng sẽ không phải không có mẹ, cũng sẽ không phải đeo tội danh khắc mẹ.

Vẻ mặt lo lắng của Diêu Lan Nhã không phải giả vờ, trái ngược với những người khác mong Thi Uyển Uyển bình an, bà ta khẩn cầu đối phương không thể cứu, còn có bà ta lo lắng về chuyện Lục Ngộ Văn bên kia.

Thừa dịp người Lục gia không để ý, Diêu Lan Nhã cầm điện thoại lén lút đi đến cuối hàng lang, đứng trước cửa sổ, rõ ràng là đêm hè nhưng lại có cỗ u lạnh không nói nên lời.

Bà ta vội vàng gọi điện cho Chu Thắng: “Tình huống bây giờ thế nào, Lục Ngộ Văn đang ở cùng Lục Ngộ Thâm, bọn họ đang trên đường tới bệnh viện.”

Chu Thắng tự tin nói: “Em yên tâm, anh đã chuẩn bị tốt, vị trí của Lục Ngộ Văn cũng rõ ràng.”

Diêu Lan Nhã nắm chặt điện thoại, “Nhưng mà Lục Ngộ Thâm cũng ở trên xe, nếu không thành công, anh có biết hậu quả của chúng ta thế nào không?” Bà ta không dám tưởng tượng hậu quả của thất bại sẽ ra sao.

“Cô muốn tạm thời từ bỏ?” Chu Thắng hỏi bà ta.

“Không! Lục Ngộ Thâm cũng phải chết!” Nếu bị Lục Ngộ Thâm tra ra, là bà ta đẩy Thi Uyển Uyển xuống cầu thang, bà ta chắc chắn sẽ sống không bằng chết, nếu như vậy thà rằng Lục Ngộ Thâm chết đi.

Vừa hay Lục Ngộ Thâm đang ở cùng Lục Ngộ Văn, có thể diệt trừ cùng lúc.

Về sau, Lục gia là của con trai bà ta.

Kiều Tịch gắt gao nhìn chằm chằm Diêu Lan Nhã trước mắt, thì ra cái chết của cha, chú Lục Hoặc, cũng là Diêu Lan Nhã và Chu Thắng thiết kế để mưu hại họ.

Hai kẻ này đúng là độc ác, tàn nhẫn đến cùng cực.

Kiều Tịch hận bản thân không thể làm gì lúc này, cũng không thể cứu cha mẹ Lục Hoặc.

Đầu bên kia điện thoại, Chu Thắng cười vài tiếng, “Vậy là tốt rồi, em chờ tin tức của anh.”

Diêu Lan Nhã cúp máy, vẻ lo lắng trên mặt cũng không giảm bớt, chỉ cần bên kia Chu Thắng không có truyền tới tin tốt, bà ta sẽ lo lắng sẽ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

Xe của Lục Ngộ Thâm chạy nhanh trong đêm tối.

Áp suất không khí trong xe rất thấp, lông mày Lục Ngộ Thâm nhíu lại, vô cùng nghiêm túc.

Lục Ngộ Văn ngồi ở ghế phụ, dưới cặp kính, ánh mắt bình tĩnh, trong lòng cũng không khỏi lo lắng, “Anh cả, chị dâu sẽ không sao đâu.” Lục Ngộ Văn không giỏi giao tiếp, cũng không biết an ủi người khác.

Ánh mắt Lục Ngộ Thâm tối sầm trầm mặc, càng đạp mạnh ga, xe chạy như bay giống như dã thú gầm rú trong đêm đen.

Lúc này, một chiếc xe tải trọng lớn mất lái lao tới.

Mí mắt Lục Ngộ Văn nhảy loạn xạ, bàn tay siết chặt cửa sổ xe, theo bản năng mở miệng: “Anh cả.”

Xe tải lớn không hề né tránh, thậm chí còn tăng tốc điên cuồng đâm vào xe của Lục Ngộ Thâm.

“Anh cả, cẩn thận.” Lúc này, con người Lục Ngộ Văn cấp tốc co rút lại.

Ánh mắt Lục Ngộ Thâm đông cứng, ông gắng sức giẫm phanh, nhanh chóng đánh tay lái.

Người trên đường la hét, thậm chí còn có phụ huynh vô thức che mắt con mình, không để bọn trẻ nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu, xe tải lớn nghiền áp chiếc xe màu đen.

Vào bệnh viện, Lục lão gia tử được quản gia thông báo con dâu cả xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lăn xuống cầu thang, ông ta mất ngủ, lập tức chạy tới bệnh viện.

Ông ta chờ bên ngoài hành lang, vẻ mặt cứng ngắc nghiêm túc, lão gia tử được bác sĩ thông báo tình hình của Thi Uyển Uyển cũng không quá tốt.

“Ngộ Thâm đâu?” Lục lão gia tử hỏi quản gia, kêu ông ta thông báo cho con trai lớn.

Bình thường con trai lớn yêu thương Thi Uyển Uyển nhất, thời khắc quan trọng như vậy, sao lại không thấy người đâu?

“Cha, anh cả ra ngoài với Ngộ Văn, trên đường tới bệnh viện con đã gọi cho anh cả, nói về tình huống của chị dâu, anh ấy chắc hẳn đang trên đường tới.” Diêu Lan Nhã cũng sốt ruột, Chu Thắng bên kia cũng chưa có tin tức truyền đến.

Bà ta lo lắng ở bệnh viện sẽ gặp Lục Ngộ Thâm và Lục Ngộ Văn.

Lục lão gia tử nhíu mày, “Đã trễ như thế này, chúng nó còn ra ngoài? Còn đi cả hai.”

Lúc này, điện thoại Lục quản gia vang lên, ông ta nhận điện thoại.

Giây tiếp theo, biểu cảm ông ta thay đổi, gần như không thể cầm được điện thoại.

Kiều Tịch đứng ở một bên, tim cô đập rất nhanh, như thể bị một bàn tay siết chặt, cô không thở nổi.

Cô đoán được những gì quản gia sắp nói.

“Xảy ra chuyện gì?” Lục lão gia tử cũng chú ý tới sự thay đổi của Lục quản gia.

Diêu Lan Nhã ở một bên, thầm siết tay, bởi vì khẩn trương, cơ thể bà ta tê dại, như đang mong đợi, lại sợ hãi nghe được tin tức mình không muốn nghe.

Hai mắt quản gia đỏ lên, ông ta khó khăn nói với Lục lão gia tử: “Cảnh sát gọi điện thoại tới, đại thiếu gia và nhị thiếu gia.........”

Ánh mắt Lục lão gia tử sắc bén nhìn chằm chằm ông ta, “Đừng có dông dài, chúng nó làm sao?”

Lục quản gia vẫn luôn ổn trọng khóc thành tiếng: “Lão gia, đại thiếu gia và nhị thiếu gia gặp tai nạn trên đường, cả hai tử vong tại chỗ.”

Đầu Lục lão gia tử ong ong, trước mắt tối sầm, hai chân lùi về sau mấy bước, “Cậu nói cái gì?”

Lục quản gia nhanh chóng tiến lên đỡ, “Lão gia, hai vị thiếu gia họ.........” Ông ta không thể nói nên lời.

Diêu Lan Nhã nghe thấy quản gia nói, thân thể mềm nhũn ra, như trút được gánh nặng, bật khóc: “Không thể nào, Ngộ Văn sẽ không có chuyện gì!”

“Anh ấy ở đâu, tôi muốn đi tìm anh ấy!” Diêu Lan Nhã cảm thấy buồn vui lẫn lộn, vừa thương tâm lại kích động, bà ta đúng là thích Lục Ngộ Văn, người không dính hồng trần, cao quý đẹp trai như vậy, nếu không phải đối phương bỏ bê bà ta, bọn họ cũng sẽ không đi tới mức này.

Lục lão gia tử chịu cú sốc lớn, trước mắt tối đen, cả người choáng váng, cho dù trên thương trường trải qua biết bao khó khăn, nhưng giờ khắc này, ông là cha của hai đứa trẻ, là người già yếu ớt.

“Chúng nó.......Chúng nó.........” Lục lão gia tử hai mắt đỏ hoe, tay cũng run lẩy bẩy, “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ta muốn gặp chúng nó.”

Lục quản gia đi theo bên người Lục lão gia tử nhiều năm như vậy, ông ta chưa bao giờ thấy qua lão gia tử thất thố thế này.

Kiều Tịch ghi lại mọi thứ trước mắt cho dù biết kết quả, nhưng bản thân trải qua một lần, đau đớn, bất lực, cô muốn trốn tránh.

Vừa lúc, cửa phòng sinh mở ra.

Bác sĩ từ trong đi ra, vẻ mặt có chút buồn bã, “Thật xin lỗi, đứa nhỏ an toàn, nhưng người lớn không cứu được.”

Mọi thứ trước mắt Lục lão gia tử biến thành màu đen, cùng một ngày Lục gia mất đi ba mạng người! Đây là trời muốn diệt Lục gia sao?

“Chị dâu!” Diêu Lan Nhã hét lên, cả người thương tâm đến mức không đứng vững, lùi lại mấy bước, chỉ có thể yếu ớt dựa vào tường, “Tại sao lại như vậy, sao có thể?”

Kiều Tịch lập tức lao vào phòng sinh.

Bên trong nồng nặc mùi máu, còn có tiếng khóc nỉ non của một đứa nhỏ.

Kiều Tịch nhìn Thi Uyển Uyển nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, khóe mắt rơi lệ, cô không nhịn được mà bật khóc.

Nhân viên y tế dọn dẹp mọi thứ trong phòng sinh, con ngươi Kiều Tịch đỏ au, cô tắt video trên điện thoại.

Cô ghé vào tai Thi Uyển Uyển, “Dì yên tâm, con của dì lớn lên khỏe mạnh, anh ấy rất thông minh cũng rất lợi hại, con sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy, không để anh ấy cô đơn, người hại chết dì và Lục Ngộ Thâm, cháu và Lục Hoặc đều sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ để họ phải nhận cái kết xứng đáng.”

Nữ y tá cầm tấm vải trắng che mặt Thi Uyển Uyển.

Nước mắt Kiều Tịch rơi lã chã.

Lục Hoặc của cô, đã không còn cha mẹ.

Lục lão gia tử không có tiến vào, Lục quản gia đỡ ông ta rời đi, tới xem hai đứa con trai, người tiến vào là Diêu Lan Nhã, vừa rồi ở ngoài bà ta khóc lớn, trên mặt còn có nước mắt, như thể quá thương tâm, bà ta không dám tới gần Thi Uyển Uyển, dù sao cũng chột dạ.

Bà ta nói với nữ y tá ôm đứa nhỏ: “Là con trai sao? Đứa trẻ như thế nào?”

“Đúng vậy, phu nhân, đứa nhỏ khỏe mạnh, không có vấn đề gì, bây giờ tôi ôm đứa nhỏ đi tắm rửa đã.”

Diêu Lan Nhã nhìn đứa nhỏ không ngừng khóc, “Đi đi.”

Diêu Lan Nhã còn có rất nhiều việc phải xử lý, bây giờ Thi Uyển Uyển, Lục Ngộ Thâm và Lục Ngộ Văn đều không còn, trái tim bà ta lắng lại một nửa.

Bà ta đứng trước giường sinh, nói với Thi Uyển Uyển trên giường: “Thật xin lỗi, chỉ có thể trách chị lúc ấy quá nhiều chuyện, nếu chị không có đứng trước cửa phòng tôi, không có nghe thấy những lời không nên nghe, sẽ không phải nằm ở đây.”

Con ngươi Kiều Tịch chứa đầy phẫn uất, nhìn thẳng vào Diêu Lan Nhã.

Đối phương có tật giật mình, không dám ở lại đây, Diêu Lan Nhã vội vàng rời khỏi phòng sinh.

Kiều Tịch đi đến bên người Lục Hoặc, cô phát hiện Lục Hoặc mới sinh rất yếu ớt, anh ấy không ngừng khóc, cho dù y tá dỗ như thế nào, cũng không ngừng khóc.

Kiều Tịch vuốt ve tay anh, vốn dĩ cho rằng giống như những người khác, tay cô sẽ trực tiếp xuyên qua Lục Hoặc, nhưng mà, giây tiếp theo, tay cô dừng trên trán Lục Hoặc, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.

Đôi mắt Kiều Tịch đỏ bừng.

Cô thử đưa tay về chỗ y tá, nhưng tay cô đã xuyên qua thân thể đối phương.

Duy chỉ có Lục Hoặc, cô có thể chạm vào anh.

Mắt Kiều Tịch phiếm hồng lại rơi lệ, rồi lại cong lên, vừa khóc vừa cười.

Cô cũng không biết đây là có chuyện gì, nhưng đây là chuyện vui vẻ nhất trước mắt cô lúc này.

Lục gia mất đi ba mạng người, tin tức chấn động đó căn bản không che giấu được, bên ngoài đồn thổi, có người nói Lục gia đã làm điều gì sai trái, bị trời cao trừng phạt, có người nói đứa nhỏ mới sinh của Lục gia, khắc cha khắc mẹ khắc Lục gia, là tai ương trời sinh.

Đặc biệt, giá cổ phiếu tập đoàn Lục thị giảm mạnh, không có người nắm quyền, công ty hỗn loạn, mất đi hai con trai và con dâu, Lục lão gia tử một đêm lâm bệnh nặng, chỉ có thể gắng gượng duy trì công ty.

Chuyện tai nạn xe cộ, Lục lão gia tử đã cho người điều ra.

Tài xế gây ra tai nạn lái xe trong lúc say, hơn nữa đối phương bị bệnh nan y không còn sống được bao lâu, dù người đó có vào tù, Lục lão gia tử cũng không thể nguôi ngoai được nỗi hận trong lòng, còn có nỗi đau mất đi hai đứa con ưu tú.

Về phần Lục Hoặc, từ ngày sinh ra, Lục lão gia tử cũng không nhìn qua, Lục quản gia đau lòng tiểu thiếu gia, ông ta hỏi Lục lão gia tử tên của tiểu thiếu gia, Lục lão gia tử lúc ấy nói một cái tên: “Lục Họa.”

Lục quản gia sửng sốt, “Lão gia, chữ thứ hai là chữ gì?”

Lục lão gia tử căn bản không có ý định quan tâm cháu trai nhỏ tên là gì, Lục quản gia lúc này mới lớn mật quyết định, đặt từ “Hoặc” cho nhị thiếu gia nhỏ.

Lục Hoặc vẫn luôn được Diêu Lan Nhã tìm bảo mẫu tới chăm sóc.

Cũng không biết có phải không có cha mẹ ở bên hay không, Lục Hoặc nhỏ bé thường xuyên khóc, nhưng chỉ cần Kiều Tịch tới gần, tiếng khóc của anh sẽ ngừng lại, mở to đôi mắt long lanh nhìn cô.

Kiều Tịch mềm lòng, Lục Hoặc khi còn nhỏ giống như bánh bao nhỏ trắng nõn mềm mại, quá dễ thương lại đáng yêu.

Ban ngày Kiều Tịch đi theo Diêu Lan Nhã, buổi tối mới ở cạnh Lục Hoặc nhỏ bé.

Cô biết Diêu Lan Nhã bị Chu Thắng uy hϊếp, trong cuộc trò chuyện, Kiều Tịch biết Chu Thắng vì để áp chế Diêu Lan Nhã, phòng ngừa bị Diêu Lan Nhã đá văng, mỗi lần nói chuyện với Diêu Lan Nhã đều sẽ ghi âm.

Kiều Tịch còn biết, Diêu Lan Nhã nghe theo kiến nghị của Chu Thắng, bà ta tìm một người thầy bói, để cho đối phương tìm cơ hội cố tình đoán mệnh Lục Hoặc trước mặt Lục lão gia tử.

Bà ta tâm địa độc ác, để đối phương nói với Lục lão gia tử, Lục Hoặc khắc cha khắc mẹ, khắc Lục gia, chỉ cần anh ở lại Lục gia, toàn bộ vận thế của Lục gia đều bại trong tay Lục Hoặc.

Cùng ngày Lục Hoặc sinh ra, Lục gia mất ba mạng người, ngay cả tập đoàn Lục thị cũng bị ảnh hưởng, Lục lão gia tử bệnh nặng, ông ta không thể không tin vào lời đoán mệnh.

Vì để lời đoán mệnh càng thêm thuyết phục, Diêu Lan Nhã nhẫn tâm để Lục Vinh Diệu tắm nước lạnh, dẫn tới cảm mạo phát sốt.

Bà ta nói với Lục lão gia tử, Lục Vinh Diệu chơi với Lục Hoặc một buổi chiều, đêm đó liền bị bệnh.

Lần này, Lục lão gia tử hoàn toàn tin lời đoán mệnh, cho rằng Lục Hoặc chính là tai tinh Lục gia, ông ta cho người làm sạch phòng phía sau biệt thự, để bảo mẫu đưa Lục Hoặc qua bên đó ở.

Kiều Tịch tức giận không thôi, rồi lại bất lực.

Ban đêm, Kiều Tịch đi đến phòng nhỏ quen thuộc.

Bảo mẫu đã ngủ sớm, Lục Hoặc tỉnh lại, anh nằm yên tĩnh trên giường nhỏ, ngoan ngoãn không có khóc.

Kiều Tịch duỗi tay, nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của anh, “Lục Hoặc, em phải về rồi.”

Cô biết cuộc sống của anh sau đó, ngồi trên xe lăn, giống như người trong suốt chỉ có thể ở trong ngôi nhà nhỏ, thường xuyên bị bắt nạt, liền cẩn thận che giấu bí mật cái đuôi.

Tất cả đều là Diêu Lan Nhã và Chu Thắng ban tặng, còn có Lục lão gia tử bỏ mặc anh.

Hai mắt Kiều Tịch đau nhức.

Lần nữa mở mắt ra, cô phát hiện bản thân đã về phòng mình.

Âm thanh non nớt của Bạo Phú vang lên: “Chủ nhân, cô về rồi, cô thích phần quà này không?”

Kiều Tịch ngồi trên giường, cô ôm gối đầu, trầm mặc.

Vốn dĩ cô muốn trở về, ghi lại tình yêu của cha mẹ Lục Hoặc dành cho anh, không ngờ tới, cô còn phát hiện cái chết của cha mẹ anh còn có uẩn khúc.

Kiều Tịch khó chịu, Lục Hoặc của cô đáng lẽ được lớn lên trong tình yêu của cha mẹ, đáng lẽ nên là thiên chi kiêu tử.

“Chủ nhân không hài lòng với phần quà này sao?” Bạo Phú nói: “Nhưng chỉ có thể lựa chọn một lần, chủ nhân không hài lòng, cũng không có cách nào để đổi.”

“Không.” Kiều Tịch lắc đầu, “Tôi thích phần quà này, cũng thật may mắn khi chọn phần quà này.”

Nếu không, những chuyện xấu Diêu Lan Nhã đã làm để đoạt phu nhân hào môn, vĩnh viễn sẽ không có người biết.

*

Sáng sớm mùa đông, trời sáng tương đối muộn, sắc trời còn mơ hồ chưa kịp sáng, bảo vệ khu biệt thự thấy Kiều Tịch tới.

Anh ta vội mở cửa để đối phương đi vào.

Lúc Lục Hoặc tỉnh lại, anh đi ra phòng khách, đã thấy cô gái ngồi trên sofa màu đen.

“Tịch Tịch?” Lục Hoặc có chút ngoài ý muốn, anh nhìn bầu trời bên ngoài, “Em tới khi nào? Sao lại không nói cho anh?”

“Mới tới không lâu.” Cả đêm Kiều Tịch không ngủ được, cô muốn nhanh được gặp Lục Hoặc, vì vậy liền vươn tay, cầu ôm.

Lục Hoặc bước qua, tự nhiên ôm người vào ngực, anh mới tỉnh ngủ không lâu, vừa chui ra khỏi ổ chăn, thân thể nóng ấm, Kiều Tịch gục đầu vào vòng tay anh.

Hai tay cô ôm lấy eo anh.

“Phát sinh chuyện gì?” Lục Hoặc dễ dàng phát hiện tâm tình cô không tốt, cũng không mặc nhiều, mặt cọ vào cổ anh lạnh băng.

“Anh ôm em vào phòng đi.” Kiều Tịch thì thào.

Lục Hoặc hơi kinh ngạc, ngay sau đó cười nhẹ, “Được.”

Anh bế người trong ngực theo kiểu bế công chúa, bước về phòng, anh đặt người trên giường, sau đó kéo chăn bông còn mang hơi ấm quấn quanh người cô.

“Hiện tại có thể nói.”

Ga trải giường và chăn của anh đều là màu tông lạnh, bao bọc lấy cô gái trắng nõn, như lá dong bọc lấy bánh chưng, khiến người ta muốn cắn một miếng.

Kiều Tịch lấy điện thoại ra, đưa cho anh, “Em nói muốn tặng anh quà năm mới.”

Lục Hoặc nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, “Quà trong điện thoại?”

Kiều Tịch gật đầu, cô cúi người, hôn lên khóe môi Lục Hoặc, “Lục Hoặc, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Chàng trai cười, gương mặt dịu dàng, “Sao hôm nay lại ngoan như vậy, chủ động tới tìm anh, còn hôn nữa.”

Kiều Tịch không nói gì, cô ấn màn hình điện thoại, sau đó bấm vào video bên trong.

Lục Hoặc nhìn vào điện thoại, bên trong xuất hiện người đàn ông cao lớn, đồng tử của anh lập tức co rút lại.

Khi còn nhỏ, Lục Hoặc mỗi ngày đều sẽ xem ảnh chụp của cha mẹ, ảo tưởng mỗi khi thức dậy có thể nhìn thấy họ.

Sau này khi lớn lên, hiểu chuyện, anh biết cha mẹ của mình vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa.

Lục Hoặc đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh.

Kiều Tịch mím môi, cô thấp giọng nói: “Anh xem trước đi.”

Lục Hoặc rũ mắt, tiếp tục nhìn màn hình điện thoại, anh thấy được cha mình, rất nhanh, trên màn hình còn xuất hiện gương mặt hiền dịu, Lục Hoặc nắm chặt điện thoại.

Trên màn ảnh, cha mẹ anh rất ân ái.

Anh nhìn thấy mẹ ôn nhu nói chuyện với anh, may cho anh rất nhiều áo và tất, anh nhìn thấy cha mỗi ngày sẽ nói chuyện với anh ở trong bụng.

Bọn họ vẫn luôn chờ mong anh xuất hiện, chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ anh cần.

Mỗi ngày tỉnh lại họ sẽ nói với anh, họ yêu anh.

Kiều Tịch thấy chàng trai bên cạnh dần đỏ mắt.

Khi thấy Thi Uyển Uyển bị Diêu Lan Nhã đẩy xuống lầu, Kiều Tịch nhanh chóng đưa tay ra, bịt kín mắt chàng trai.

“Tịch Tịch!”

Lục Hoặc trầm giọng cô, điện thoại truyền tới tiếng hét, đủ để anh biết chuyện tiếp theo xảy ra.

Kiều Tịch cảm thấy lòng bàn tay mình ướŧ áŧ, nước mắt chàng trai làm ướt lòng bàn tay cô.

Anh khóc.

Video rất dài, Kiều Tịch ghi lại rất nhiều.

Cô vẫn luôn an tĩnh ở bên Lục Hoặc, ngồi trên giường tới khi hai chân tê dại.

Cô đỏ mắt với anh, cùng khóc, cảm nhận được thân thể anh run lên vì tức giận, cô sẽ im lặng ôm anh.

Mãi đến khi xem xong video, sắc trời đã tối hẳn, ánh đèn trong phòng mờ ảo, chỉ còn lại ánh sáng màn hình điện thoại.

Kiều Tịch không kiên trì được, cô ghé vào đùi Lục Hoặc, chìm vào giấc ngủ.

Lục Hoặc để điện thoại trong tay xuống, hai tay đã đau rát, mắt cũng chua xót, hận ý thiêu đốt trong lồng n.gực.

Mắt anh tối sầm lại, lạnh đến cực điểm.

Lúc này chàng trai giống như dã thú hung mãnh rình rập nháy mắt xé xác kẻ thù.

Đột nhiên, trên đùi anh có gì đó cử động.

Qua ánh sáng màn hình điện thoại, anh nhìn thấy gương mặt Kiều Tịch đang cọ trên đùi anh, ngủ say.

Lục Hoặc tê dại, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào gương mặt ấm áp của cô, ý thức điên cuồng hỗn loạn mới bình tĩnh lại.

Kiều Tịch từ từ mở mắt, nhìn đôi mắt đỏ quá mức của Lục Hoặc, “Xem xong rồi?”

“Ừm.”

Kiều Tịch ngồi dậy, nhìn anh, “Anh có muốn hỏi gì em không?”

Lục Hoặc khàn giọng nói, “Tịch Tịch, cảm ơn em.”

Anh ôm cô vào lòng, ôm thật chặt như thể cô là tất cả của anh, “Cảm ơn mọi chuyện em đã làm vì anh.”

Anh biết cô có bí mật, anh không khỏi, sao cô lại có video không có khả năng tồn tại này.

Kiều Tịch nói với Lục Hoặc, trong tay Chu Thắng có đoạn ghi âm của ông ta và Diêu Lan Nhã.

Mặc dù video của cô có thể chứng minh Chu Thắng và Diêu Lan Nhã phạm tội, nhưng cô không thể giao nộp toàn bộ video, dù sao video đó quá kỳ lạ, mà đoạn ghi âm trong tay Chu Thắng là chứng cứ xác thực nhất.

Trong tù, Chu Thắng không thể ngờ tới, người thăm tù của ông ta thế mà là Lục Hoặc.

Chu Thắng khϊếp sợ lại khó hiểu.

Lục Hoặc lạnh giọng nói: “Tôi tìm thấy ở chỗ ở của ông một cái USB, ông cảm thấy, tôi nghe thấy gì?”

Đồng từ Chu Thắng cấp tốc co rút, vẻ mặt khó thể duy trì, “Cậu tự tiện vào chỗ ở của tôi?”

Lục Hoặc nhìn chằm chằm ông ta.

Chu Thắng lại cười, “Tôi không biết cậu nói USB gì? Nhà tôi có rất nhiều thứ này, cậu muốn thì cứ lấy đi.”

“Ông và Diêu Lan Nhã bắt tay hại chết cha mẹ tôi, chú tôi, ba mạng người.”

Vẻ mặt Chu Thắng sững lại, toàn thân đông cứng, sự bình tĩnh ông ta miễn cưỡng duy trì ban nãy lập tức tan vỡ, ông ta không thể tin nổi nhìn Lục Hoặc, gằn từng chữ: “Tôi không biết cậu đang nói gì.”

Làm sao Lục Hoặc có thể biết được sự tồn tại của USB đó, tìm được bằng cách nào?

Căn bản là không có khả năng.

Chu Thắng có che giấu giỏi cỡ nào cũng không thể che giấu được hoảng loạn nơi đáy mắt.

“Tôi đã nghe hết đoạn ghi âm, cũng sẽ giao chứng cứ cho cảnh sát.” Lục Hoặc lạnh lùng nhìn ông ta, tựa như nhìn một người sắp chết, “Ông tò mò làm sao tôi biết trong tay ông có chứng cứ?”

Lục Hoặc nói với Chu Thắng, “Là Diêu Lan Nhã nói với tôi.”

“Không có khả năng!” Chu Thắng lớn tiếng phản bác, “Cô ta không thể nói cho cậu biết, cô ta càng không thể biết tôi giấu USB dưới gốc cây.”

Ánh mắt Lục Hoặc ngưng trọng, thong thả nói: “Thì ra là giấu ở dưới gốc cây.”

Chu Thắng đột nhiên nhìn về phía Lục Hoặc, “Mày lừa tao!”

Lục Hoặc không biết ông ta giấu USB ở đâu.

Lục Hoặc đứng lên, xoay người rời đi.

Âm hiểu như Chu Thắng cũng phải lo lắng: “Sao mày lại biết tao có USB.....”

Nhìn bóng dáng Lục Hoặc bước ra ngoài, Chu Thắng ngã quỵ xuống ghế, tất cả đã kết thúc rồi.

Rất nhanh, người của Lục Hoặc tìm thấy chiếc hộp nhỏ dưới gốc cây trong nhà Chu Thắng, bên trong có USB.

Lục gia.

Lục quản gia nhận được một gói hàng ẩn danh, bên trong có một cái điện thoại.

Ông ta vô tình mở máy, ghi âm trực tiếp vang lên.

Nghe thấy nội dung đoạn ghi âm, Lục quản gia lập tức thay đổi sắc mặt, không nghe nữa, mà cầm điện thoại tới thư phòng tìm Lục lão gia tử.

“Vào đi.”

Lục lão gia tử mệt mỏi nhéo mày, “Sao lại hoảng loạn như vậy?”

Quản gia giao điện thoại cho Lục lão gia tử, “Vừa rồi tôi nhận được một gói hàng ẩn danh, bên trong có điện thoại.”

Lục lão gia tử nhìn điện thoại, chờ ông ta nói tiếp.

Lục quản gia ấn đoạn ghi âm trên điện thoại, “Lão gia, ngài nghe.”

Giây tiếp theo, điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc.

Diêu Lan Nhã nói với Chu Thắng, Lục Ngộ Văn phát hiện Lục Vinh Diệu không phải con ruột của ông ấy, muốn ly hôn với bà ta.

Trong tích tắc, Lục lão gia tử như bị cây gậy đập mạnh vào ngực, ông ta che lại ngực, tay cầm điện thoại run run.

“Cái này.....!Cô ta nói Vinh Diệu không phải con của Ngộ Văn?” Lục lão gia tử hỏi quản gia, “Có phải ta nghe lầm hay không?”

Lục quản gia cũng không dám tin, ông ta an ủi: “Lão gia, điện thoại này không biết ai đưa tới, đoạn ghi âm này có thể là giả.”

Đoạn ghi âm vẫn tiếp tục.

Đoạn kế tiếp là Diêu Lan Nhã và Chu Thắng lên kế hoạch gϊếŧ chết Lục Ngộ Văn.

Lục lão gia tử chấn động, ông ta che ngực suýt nữa không thở nổi.

“Lão gia, ngài sao rồi?” Quản gia nhanh chóng đỡ ông ta.

Lục lão gia tử vô cùng tức giận, “Cô ta sao lại ác độc như vậy.......!Cô ta dám, cô ta dám......”

Đoạn ghi âm kết thúc, một đoạn video được phát trên màn hình, đây là đoạn video Diêu Lan Nhã đẩy Thi Uyển Uyển xuống cầu thang.

Lục lão gia tử tức giận đến mức khó thở, trước mắt tối sầm, ngất đi.

“Lão gia, lão gia....”

Lúc này, cửa thư phòng vội vàng được đẩy ra, người làm chạy vào.

Người làm hoảng loạn, cô ấy báo tin: “Quản gia, cảnh sát đến, bọn họ bắt Nhị phu nhân.”

Diêu Lan Nhã mời vừa mua sắm từ ngoài về, trên người mặc chiếc váy trắng tinh xảo, trang điểm nhẹ nhàng, từ khi Chu Thắng ôm lấy tất cả, cô ta trở lại cuộc sống phu nhân hào môn.

“Đi rót cho tôi một ly trà.” Diêu Lan Nhã cho người thu xếp đồ vừa mua, bà ta ngồi xuống sofa, tư thế ưu nhã đoan trang.

Diêu Lan Nhã đang thư giãn, uống trà, chỉ thấy một vài cảnh sát đi tới.

“Các người có chuyện gì vậy?” Diêu Lan Nhã nhíu mày.

“Nữ sĩ Diêu Lan Nhã, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến cái chết của Lục Ngộ Thâm, Lục Ngộ Văn còn có Thi Uyển Uyển, hiện tại mời cô theo chúng tôi về phối hợp điều tra.”

“Bang!” một tiếng, cái ly trong tay Diêu Lan Nhã rơi xuống đất, tiếp theo hai tay bà ta bị còng lại.

Cả người Diêu Lan Nhã choáng váng.

“Các người sao lại bắt tôi?” Giọng bà ta run run, khí lạnh không ngừng truyền lên từ lòng bàn chân, “Các người có biết đây là Lục gia không?”

“Buông tôi ra, buông tôi ra.......”

Cách cửa Lục gia không xa, có chiếc xe màu đen đang đậu.

Trong xe, Kiều Tịch đang nhấm nháp trà trái cây.

Không lâu sau, cô thấy Diêu Lan Nhã bị cảnh sát áp giải từ Lục gia ra, đối phương lộ vẻ hoảng sợ, đầu tóc bù xù, bước đi loạng choạng, làm gì có phong thái phu nhân hào môn tao nhã như ngày thường?

Kiều Tịch ghé vào tai Lục Hoặc, tức giận nói: “Bà ta đáng bị như vậy.”

Lục Hoặc nhìn ngoài cửa sổ xe, ánh mắt thâm trầm, “Ừm.”

Anh tận mắt nhìn thấy Diêu Lan Nhã bị áp giải vào xe cảnh sát, mới thu hồi ánh mắt.

Xe cảnh sát vừa đi, Kiều Tịch nhìn thấy một chiếc xe cứu thương ngừng ở cửa Lục gia.

Rất nhanh, cô nhìn thấy Lục lão gia tử được nhân viên y tế nâng ra.

Đây là.....

Kiều Tịch nghĩ tới Lục lão gia tử sẽ bị tức hộc máu, nhưng không ngờ tới đối phương ngất xỉu? Hay là bị tức chết rồi?

Kiều Tịch nhìn về phía Lục Hoặc, anh bình tĩnh, không thể nhìn thấu anh đang nghĩ gì.

“Anh muốn tới bệnh viện gặp ông ta không?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Không có gì để xem.” Lục Hoặc thở dài, anh cầm ly trà hoa quả trong tay cô gái, “Cái này rất lạnh, chỉ uống hai ngụm thôi, đừng uống nhiều.”

Kiều Tịch không phục, “Lạnh uống mới ngon.”

“Bây giờ là mùa đông, em không lạnh sao?”

Kiều Tịch muốn lắc đầu, nhưng mà, cằm cô bị anh nắm lấy, anh cúi đầu hôn lên miệng cô, như là muốn kiểm tra độ ấm.

Anh nếm được hơi lạnh nơi đầu lưỡi, còn mang theo hương trái cây ngọt ngào, môi và răng quấn quít, Lục Hoặc nghiêm túc, anh lẩm bẩm: “Anh giúp em làm ấm.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio