Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

chương 61: chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngón tay của thiếu niên thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, bởi vì dính nước ấm nên mang theo sự ướŧ áŧ, níu lấy làn váy của cô.

Cậu chắc chắn không biết, sau khi sờ đuôi cá thì cậu sẽ có phản ứng gì.

“Không sờ.

” Kiều Tịch lắc đầu, cô không ức hiếp Lục Hoặc nhỏ, đợi sau khi trở về, cô sẽ sờ cái đuôi của Lục Hoặc lớn.

Bàn tay níu lấy làn váy Kiều Tịch của thiếu niên buông ra, cậu rũ xuống mí mắt, giọt nước đọng trên lông mi cong dài của cậu, khẽ run rẩy, lơ lửng không rơi hẳn, có vài phần đáng thương, phảng phất Kiều Tịch đã làm chuyện rất ác độc đối với cậu.

Cậu cúi đầu dựa vào bên cạnh bồn tắm, áp suất rất thấp, giống như con cá nhỏ bị vứt bỏ, mất đi sức sống.

Thiếu niên nỗ lực giấu cái đuôi của mình vào trong nước, thứ xấu xí như vậy, chính cậu nhìn cũng chán ghét, sẽ không có ai có thể tiếp thu và thích nó.

Tóc mái lộn xộn che đậy sự cô đơn trong mắt cậu, Lục Hoặc nhỏ giọng nói: “Được, tớ biết rồi, không sao cả.

Trên đỉnh đầu, lá mầm non mềm mại hiện ra, lung lay trái phải, không phải là không sao như trong miệng cậu nói.

“Lục Hoặc, cậu không tin tớ?”

Thiếu niên rũ mi mắt, “Tin tưởng.

Lá mầm non không ngừng đong đưa, hoàn toàn bán đứng suy nghĩ của cậu.

Kiều Tịch dở khóc dở cười, “Lúc nãy tớ bảo muốn chứng minh, là cậu nói không cần, bây giờ tớ không sờ, cậu lại không vui, rốt cuộc cậu có muốn tớ sờ hay không?”

Tâm tư của đàn ông như mò kim đáy biển, đặc biệt là thiếu niên uống say, tâm tư càng khó đoán.

Khóe môi Lục Hoặc khẽ mím, tay cậu duỗi qua phía bên cạnh, kéo lấy chiếc khăn lông ở một bên, bao bọc cái đuôi của mình, cậu nhỏ giọng nói: “Tớ sẽ không miễn cưỡng Tịch Tịch sờ cái đuôi.

Lá mầm non quơ quơ.

Kiều Tịch:……

Cậu kéo lấy khăn lông, gắt gao che đậy cái đuôi của mình, “Tớ không chờ mong Tịch Tịch sờ đuôi của tớ, cậu có thể đi ra ngoài.

Lá mầm non không ngừng lay động, chồi non tinh tế kia dường như sắp bị lung lay đứt rồi.

Kiều Tịch muốn cười chết mất, cô nhịn không được trêu cậu, “Muốn tớ sờ đuôi của cậu như vậy à?”

Thiếu niên ngước mắt liếc nhìn cô một cái, khóe môi khẽ mím, “Không phải.

Lá mầm non điên cuồng đong đưa.

Kiều Tịch cười cong mắt, cô lại nửa ngồi xổm xuống lần nữa, “Vốn dĩ tớ nghĩ bây giờ cậu còn nhỏ, tớ không nên ỷ lớn hϊếp nhỏ, miễn cho cậu khóc, không ngờ tới cậu ngược lại không vui.

Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên mờ mịt nhìn cô.

“Cậu biết bị sờ đuôi cá thì sẽ thế nào không?” Kiều Tịch duỗi tay xốc lên chiếc khăn lông che trên cái đuôi, đuôi cá tàn khuyết, nhuộm đen lộ ra.

Lục Hoặc theo bản năng muốn cong cái đuôi lại, nhưng mà đuôi của cậu căn bản không thể động, chỉ có thể để mặc Kiều Tịch đánh giá.

Tay Kiều Tịch thăm dò dưới chiếc khăn lông, trong ánh mắt kinh ngạc của cậu, bàn tay nhỏ mềm mại không bị thương dán lên cái đuôi của cậu.

“Tịch Tịch.

” Đáy mắt Lục Hoặc có vài phần xấu hổ, Tịch Tịch đang sờ cái đuôi của cậu.

“Không phải muốn tớ chứng minh cho cậu xem à?” Khóe môi Kiều Tịch cong lên, bàn tay nhỏ của cô từng chút từng chút di chuyển trên đuôi cá trơn trơn, lành lạnh.

Gương mặt của thiếu niên dựa vào mép bồn tắm dần dần ửng đỏ, đây là lần đầu tiên cậu bị người khác sờ cái đuôi.

Bàn tay nhỏ của cô gái giống như không có xương, mềm như bông, vuốt ve qua lại cái đuôi của cậu, cảm giác có chút thoải mái, lại có chút ngứa.

Lần đầu tiên Lục Hoặc biết, thì ra bị sờ đuôi là cảm giác như thế.

Kiều Tịch hỏi cậu: “Tớ như vậy, cậu thích không?”

Bàn tay đỡ mép bồn tắm của Lục Hoặc vô ý thức nắm chặt, cảm giác xa lạ như vậy khiến cậu khó có thể nắm giữ, khó chịu lại khó nhịn, lại thật sự rất thoải mái, đặc biệt là nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn của Kiều Tịch dán lên cái đuôi cá màu vàng của cậu, khiến cậu có cảm giác kích thích không nói nên lời.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Lục Hoặc dần dần đỏ ửng, “Thích.

Tịch Tịch không chán ghét cái đuôi của cậu.

Cậu thích được Tịch Tịch sờ cái đuôi.

“Cho nên, sau này cậu đừng suy nghĩ bậy bạ, cậu không phải quái vật nhỏ, cái đuôi cũng không xấu chút nào.

” Kiều Tịch nhanh tay muốn đụng vào phần cuối của cái đuôi, nơi yếu ớt nhất, mẫn cảm nhất kia.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn cô, khẽ lên tiếng: “Ừ.

Cậu vừa nói xong, đầu ngón tay Kiều Tịch đụng vào phần cuối của cái đuôi, cô không nhéo nó, mà là dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua phía trên.

Chỉ một hai lần như vậy, cơ thể thiếu niên cứng đờ, cậu nhìn cô với ánh mắt đầy khó tin, sắc mặt đỏ lên, “Tịch tịch!”

Cảm giác tê dại kỳ quái ặp đến, đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc ướt đẫm.

Kiều Tịch cười đến rất xấu xa, cô thu tay lại, sờ lên khuôn mặt ửng đỏ của thiếu niên, giúp cậu lau vệt nước trên mặt, đầu ngón tay hơi lạnh của cô đè lên khóe mắt đỏ ửng của cậu, “Lúc nãy chỉ là ngón tay của tớ chạm vào cậu, còn chưa làm gì đâu? Nếu tớ trực tiếp nắm lấy, có phải cậu sẽ khóc không?”

Thiếu niên nhẹ nhàng thở hổn hển, khuôn mặt nóng lên của cậu dán lên lòng bàn tay lành lạnh của cô, “Sẽ không khóc!”

“Tịch Tịch, lại đến một lần.

” Đôi mắt ướt đẫm của cậu nhìn cô.

Kiều Tịch bóp khuôn mặt nóng đỏ của cậu, “Đừng tham!”

Từ nhà tắm đi ra, thiếu niên không thẳng nổi cơn say rượu, cậu ngủ luôn.

Ngày hôm sau, Lục Hoặc bị quản gia đánh thức.

Vẻ mặt của quản gia Lục rất nghiêm túc, ông ấy nói với Lục Hoặc: “Hoặc thiếu gia, lão gia có chuyện muốn nói với cậu, bảo cậu qua đó một chuyến.

“Ừ.

” Ánh mắt mờ mịt của Lục Hoặc dần dần tỉnh táo lại, cậu nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Kiều Tịch.

Cậu nhắm mắt, lại mở ra, phảng phất ngày hôm qua cậu đã mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cậu bôi thuốc giúp cô gái, còn hôn ngón tay của cô.

Sau đó, cái đuôi của cậu bị phát hiện, trong mắt cô gái không có sự chán ghét, ngược lại nói với cậu, cô rất thích cái đuôi của cậu.

Thậm chí, trong nhà tắm, cậu cầu xin cô gái sờ cái đuôi của mình.

Bây giờ trong căn nhà nhỏ đã không có bóng dáng của cô gái.

Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, che lấp sự mất mát trong đáy mắt, tất cả những gì diễn ra tối hôm qua, chỉ là mơ?

Lục Hoặc thay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, mặc một chiếc quần dài màu đen, tóc mái của cậu có chút lộn xộn, lại không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cậu.

Trong phòng khách, ông cụ Lục ngồi trên ghế gỗ đỏ, mặt nghiêm nghị, vẻ mặt trầm trọng.

Thấy Lục Hoặc đi vào, ông mở miệng nói: “Chuyện xảy ra ở quán bar ngày hôm qua, có phải cháu rất rõ hay không?”

Giọng điệu của ông cụ cũng không tốt, mang theo lửa giận, còn có sự chỉ trích.

Lục Hoặc không nhanh không chậm trả lời: “Không rõ lắm.

Ông cụ Lục đập mặt bàn, “Cháu đi theo Vinh Diệu chúc mừng sinh nhật cho nó, lúc ấy cháu ở đó, xảy ra chuyện gì, cháu sẽ không biết rõ à?”

Lục Hoặc hơi cong môi, đáy mắt mang theo vài phần trào phúng, “Lúc ấy Lục Vinh Diệu muốn cháu uống ba chai rượu, sau đó cháu say, lúc đó xảy ra chuyện gì, cháu không rõ lắm.

Hô hấp của ông cụ Lục cứng lại, ánh mắt tinh nhuệ của ông nhìn về phía Lục Hoặc, “Vinh Diệu nói, là cháu ném chai rượu vào người khác, khiến nó bị đối phương đánh, có phải như thế không? Chuyện lúc đó đều bởi vì cháu mà tạo ra?”

Trước màn hình lớn, Kiều Tịch tức chết rồi, đặc biệt là nghe thấy lời chất vấn Lục Hoặc của ông cụ Lục, hiển nhiên đối phương muốn đẩy hết trách nhiệm lên người Lục Hoặc.

Cô sốt ruột hỏi Bạo Phú, “Hệ thống sửa được chưa? Sao lại bị lag tiếp thế?”

Ngày hôm nay lại lag, thời điểm cấp bách như vậy, cô rất khó chịu, “Mấy người không có tiền đổi server sao?”

Giọng nói trẻ con của Bạo Phú run run, cậu nói với Kiều Tịch: “Đã kiểm tra được hệ thống hình như bị xâm nhập, xuất hiện một số vấn đề nhỏ nên mới bị lag.

Chủ nhân, cô chờ một lát, rất nhanh sẽ sửa xong.

Kiều Tịch không có cách nào khác, chỉ có thể chờ hệ thống khôi phục lại.

Cô tiếp tục nhìn về phía màn hình lớn, chỉ thấy ánh mắt thiếu niên đen như mực, giữa khuôn mặt đều là sự cô tịch, dù sao cũng cùng một ông nội, nhưng thái độ đối xử với cậu và Lục Vinh Diệu lại khác nhau lớn như vậy.

Cô nhớ tới khi Lục Hoặc còn nhỏ, lúc đón tết, cậu tràn đầy hy vọng đi tìm ông cụ Lục, muốn cùng ông ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng mà cậu té ngã ở trên đường đến, quần áo bị bẩn, ông cụ Lục bảo Lục Hoặc đi về căn phòng nhỏ.

Trong nhà vô cùng náo nhiệt, mà trong căn nhà nhỏ lại phá lệ lạnh lẽo.

Nỗi khát vọng tình thân của Lục Hoặc nhỏ đối với ông cụ Lục cũng dần dần bị tiêu giảm.

Bây giờ, Lục Hoặc trưởng thành, cậu cũng biết rõ ông cụ Lục đối xử với cậu và Lục Vinh Diệu khác nhau, nhưng không quan trọng, bởi vì bây giờ cậu đã không khát vọng tình thân.

Kiều Tịch nghe thấy Lục Hoặc lạnh giọng trả lời: “Không rõ lắm, cháu say.

Ông cụ Lục nhíu mày, “Vậy cháu có biết anh cháu bị người ta đánh, chân trái bị đánh gãy xương không?”

Vẻ mặt thiếu niên nhàn nhạt, “Vậy à?”

“Cháu đây là thái độ gì? Chân của anh cháu bị gãy, tối hôm qua mới làm phẫu thuật xong, cháu cũng không hề quan tâm chút nào à?” Ông cụ Lục bị thái độ lạnh lùng của Lục Hoặc chọc giận.

Lục Hoặc đối diện với ánh mắt tinh nhuệ lại tàn nhẫn của ông cụ Lục, “Ông muốn nghe cháu nói cái gì? Nói chuyện ngày hôm qua vì cháu mà xảy ra, Lục Vinh Diệu bị đánh gãy chân là bởi vì cháu? Huống hồ ngày hôm qua cháu đã nói rồi, cháu không muốn đi chúc mừng sinh nhật gì đó cả.

Giọng nói trầm thấp của cậu mang theo vài phần tự giễu: “Lại hoặc là, ông muốn nghe cháu truyền thụ một số kinh nghiệm của người không biết đi cho anh ta?”

“Cháu……”

Ông cụ Lục bị tức giận đến đỏ cả cổ, trách cứ: “Cháu thật không biết điều, chuyện ngày hôm qua, anh của cháu đã nói hết với ông, cháu cố ý ném chai rượu về phía người khác, sau đó đổ tội cho nó, nó vì bảo vệ cháu mà đối đầu với người ta, hai bên mới nảy sinh xung đột.

Anh của cháu vì cháu mà bị đánh, tối hôm qua vào phòng cấp cứu, mà cháu lại bình yên vô sự, yên tâm về nhà đi ngủ trước.

“Bảo vệ cháu?” Lục Hoặc khẽ cười một tiếng, ý trào phúng rất rõ ràng, “Anh ta nói, ông hoàn toàn tin à? Nếu như vậy, ông không cần phải thẩm vấn cháu nữa.

Ông cụ Lục nói: “Người ở hiện trường đều làm chứng cho lời Vinh Diệu nói, cháu còn muốn giảo biện?”

Lục Hoặc không cố gắng biện giải nữa.

Bởi vì cậu biết rõ, ông cụ Lục chỉ nghe điều ông muốn nghe, rốt cuộc mọi người đều biết, ngày hôm qua người ở đó đều là người của Lục Vinh Diệu, ông cụ Lục chỉ đơn thuần muốn trừng phạt cậu, trả lại công đạo cho Lục Vinh Diệu đang ở bệnh viện mà thôi.

Ông cụ Lục nhìn thấy đứa cháu im lặng, lửa giận của ông ít đi một chút, “Cháu đã làm sai, không chỉ không gánh vác trách nhiệm, còn liên lụy anh của cháu bị đánh, từ hôm nay đến ngày mai, cháu vào phòng tối ở đi, suy ngẫm cho kỹ.

Ông cụ Lục bảo quản gia đưa Lục Hoặc vào phòng tối.

Khi còn nhỏ, Lục Hoặc làm sai thì cậu sẽ bị nhốt vào phòng tối.

Cho nên, cậu đã rất quen thuộc với nơi này.

Phòng tối chỉ có một cửa sổ, một cánh cửa, trong phòng chỉ có một chiếc bàn gỗ và một cái ghế, và ba bài thơ treo trên tường, còn lại không có gì nữa cả.

Trên xe lăn, Lục Hoặc yên tĩnh ngồi đó, bóng dáng lạnh lẽo lại cô đơn.

Trong đầu cậu đang nghĩ đến Kiều Tịch, cô đột nhiên biến mất, khiến cậu không phân biệt được, cô thật sự tồn tại hay chỉ là giấc mơ của cậu mà thôi.

“Lục Hoặc.

Đột nhiên, giọng nữ dịu dàng vang lên trong căn phòng tối, giọng điệu tràn đầy sự kinh ngạc và vui mừng.

Lục Hoặc ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ xa lạ xuất hiện trước mắt cậu, ánh mắt đối phương đầy nóng bỏng nhìn cậu, “Lục Hoặc, đã lâu không gặp.

Chú ý tới sự nghi ngờ dưới đáy mắt của Lục Hoặc, Triệu Vũ Tích tiến lên, “Em quên chị rồi à? Lúc trước chúng ta đã gặp nhau.

Giọng điệu của Lục Hoặc nhàn nhạt, “Tôi không quen biết cô.

Lần mà Triệu Vũ Tích cho là lần đầu tiên gặp mặt, Lục Hoặc nhỏ nên không nhớ rõ cô ta, nhưng lần trước cô ta xuyên qua gặp cậu, cậu đã học lớp 10, sao bây giờ vẫn không nhớ rõ cô ta?

Triệu Vũ Tích có chút ảo não, sao hệ thống không nói với cô ta, rằng Lục Hoặc sẽ không nhớ rõ cô ta?

Triệu Vũ Tích có chút mất mát, nhưng nụ cười trên mặt cô ta vẫn dịu dàng, đôi mắt nóng bỏng nhìn cậu, “Không sao, lần này em nhớ rõ chị là được.

Cô ta có chút may mắn vì lần này khi con đường mở ra, đúng lúc cô ta mặc chiếc váy tinh xảo, trang điểm động lòng người, hơn nữa cô ta còn có thể nói chuyện, mà không giống như lần trước, chật vật lại không thể nói chuyện, chỉ có thể bị xua đuổi.

Người phụ nữ trước mặt rất nhiệt tình, Lục Hoặc lại lạnh nhạt như cũ, “Vì sao tôi phải nhớ cô, tôi căn bản không quen biết cô.

Đối phương là ai, vì sao sẽ đột nhiên xuất hiện giống như Kiều Tịch, Lục Hoặc căn bản không có hứng thú muốn biết.

Triệu Vũ Tích đã quen với sự lạnh nhạt của thiếu niên, “Chị tên là Triệu Vũ Tích, em có thể gọi chị là Tích Tích, hoặc là chị.

Cô ta dứt lời, Lục Hoặc hơi ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô ta, Tịch Tịch?

Đáy mắt cậu có vài phần mất mát, người trước mắt hoàn toàn không giống với Tịch Tịch ngày hôm qua.

Cô ta không phải Tịch Tịch.

Lục Hoặc im lặng.

Triệu Vũ Tích cười nhìn về phía cậu, “Lúc trước chúng ta có quen biết, chị không biết vì sao em đột nhiên quên chị, không sao, bây giờ em có thể quen biết chị một lần nữa.

Phát hiện thiếu niên căn bản không nhìn cô ta, Triệu Vũ Tích nói: “Em không tin lời chị nói? Chị có thể chứng minh lúc trước chúng ta có quen biết.

Cô ta vươn tay, chỉ về phía ngực của Lục Hoặc, tự tin mở miệng: “Trên người của em có một hình xăm.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn cô ta.

“Là một phiên âm xi.

” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Vũ Tích có vài phần cảm động, “Đó là tên của chị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio