Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kiến Nguyên Đế kỳ thật không có bị thương, nhưng chịu sợ hãi không nhỏ, nhưng cũng không có gì quá nghiêm trọng, thái y chỉ cần một chén thuốc là chữa khỏi.

Khi Trần hoàng hậu đến, Kiến Nguyên Đế đang tức giận nằm trên giường, giận chính mình vì mất mặt, giận người đã bỏ hổ vào, còn giận những Kim Vũ Vệ vô dụng đó, làm ông ta bị hổ dọa còn suýt nữa bỏ mạng.

Chẳng qua là ông ta chưa nói, chỉ nằm, người khác chỉ cho là ông ta không thoải mái, hoàn toàn không thể nghĩ là ông ta đang ở trong lòng suy nghĩ sẽ xử tử người nào.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng người không sao chứ, có bị thương chỗ nào không, có nghiêm trọng không? Thái y nói như thế nào?” Trần hoàng hậu lo lắng gọi.

Sau khi bước vào cửa, nàng đi như chạy đến giường.

Kiến Nguyên Đế vốn bực mình, lại nghĩ đến Thái Tử bắn một mũi tên chọc giận con hổ, làm ông thiếu chút nữa suýt chết trong miệng hổ.

Sự phẫn nộ của Kiến Nguyên Đế chuyển từ trong lòng tới trên mặt, ánh mắt ông ta chạm vào Trần hoàng hậu đang đi tới.

Trần hoàng hậu tức khắc lộp bộp, hiểu ra Kiến Nguyên Đế đây là muốn giận chó đánh mèo, bất quá nàng có thể kiềm chế, giả vờ như không nhìn thấy, ngồi ở mép giường bắt đầu giả vờ ân cần, thậm chí còn thay Kiến Nguyên Đế nói muốn trừng phạt người bỏ hổ vào trong khu săn bắn.

Ngoài ra còn có Kim Vũ Vệ, bảo vệ không thành, cũng nên trách phạt nặng.

Kiến Nguyên Đế không nói gì, tất cả đều do Trần hoàng hậu quyết định, kết quả nàng là sẽ chịu trách nhiệm về cái chết và thương tích của rất nhiều người.

Mà sau đó ông ta có thể ra lệnh tha cho một số người, như thế, sự nhân đức của ông ta lại có thể truyền ra.

Trần hoàng hậu tuy rằng mang tiếng xấu nhưng có thể khiến Kiến Nguyên Đế nguôi giận cũng đáng giá.

Hai bên đều có suy nghĩ riêng, trên mặt lại giả vờ thập phần hòa hợp.

Chờ sau khi Kiến Nguyên Đế uống thuốc và nghỉ ngơi, Trần hoàng hậu mới đi gặp Thái tử, lại từ trong miệng Thái tử biết được tình hình.

“Lão tứ có chuẩn bị mà đến, con lần này bại bởi hắn cũng không phải là không công bằng, hơn nữa con là Thái Tử, thân phận tôn quý, tuyệt đối không thể đi làm việc nguy hiểm như vậy. Lão tứ muốn thể hiện mình hiếu thảo, thì để hắn thể hiện. Với xuất thân hạ tiện đó của hắn, làm sao xứng để xo sánh với con."

Trần hoàng hậu an ủi Thái tử đang rầu rĩ không vui, “Chúng ta ở bù đắp ở chỗ khác là được."

“Đã biết,” Thái Tử đáp, nhưng cảm xúc vẫn là không vui.

Trần hoàng hậu nói tiếp: “Phụ hoàng con bị thương không nặng, ngày mai sẽ ổn thôi. Cuộc đi săn này kéo dài ba ngày, cuộc tỷ thí giữa con và lão tứ vẫn chưa kết thúc đâu, ngày mai sẽ tiếp tục. Con là Thái tử, là trữ quân, phải nhớ gặp nguy không loạn, mới có thể phục chúng.”

“Vâng, đa tạ mẫu hậu dạy bảo.” Thái Tử chắp tay.

Trần hoàng hậu xoay người, “Đi, đi canh gác bên ngoài tẩm điện của phụ hoàng đi, chờ ông ta tỉnh lại nhất định phải thấy con đầu tiên."

Khi quay lại thì phát hiện Lệ phi và các phi tần đều ở đó, cũng có Tề Vương, chỉ có Sở Chiêu cùng Ninh Vương không thấy bóng dáng.

Nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Ninh Vương từ trước đến nay không dính vào mấy chuyện phiền toái, hiện tại còn không biết được hắn ta có nhận được tin tức hay không, về phần Sở Chiêu, không ai hy vọng hắn tới.

Kiến Nguyên Đế mãi tới tối muộn mới thức dậy, bên ngoài đã có rất nhiều người chờ đợi, từ hoàng hậu, Thái tử cho đến các triều thần, nữ quyến của các nhà đều đang chờ ở bên ngoài.

Khi Kiến Nguyên Đế tỉnh lại, nghe được tin này, trong lòng khá hài lòng, ngủ một giấc liền thấy khỏe hơn nhiều, Kiến Nguyên Đế sai người đỡ mình dậy đi xem.

Cửa vừa mở ra, một hàng người đã đứng ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy Kiến Nguyên Đế đều quỳ xuống hành lễ, thần phục như vậy là một trong những cảnh tượng mà Kiến Nguyên Đế yêu thích nhất, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Kiến Nguyên Đế giơ tay, “Bình thân, các khanh gia có tâm, trẫm không có gì nữa, các ngươi trở về đi."

Mọi người đứng dậy, ấn theo chỉ thị của Kiến Nguyên Đế lui ra, triều thần ở phía trước, nữ quyến ở phía sau.

Kiến Nguyên Đế liếc nhìn những nữ quyến đi ngang qua, tầm mắt đều tập trung vào những tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đó, thấy được vài người ông ta cảm thấy đẹp mắt.

Trần hoàng hậu không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh Kiến Nguyên Đế, nhỏ giọng giới thiệu những cô nương đó cho ông ta, đây là cô nương nhà ai, xuất thân từ gia tộc nào, bao nhiêu tuổi, tính tình như thế nào.

Thanh âm không lớn, người bên ngoài nghe không được, nhưng Kiến Nguyên Đế để trong lòng suy nghĩ cảm thấy rất được.

Trần hoàng hậu còn kiến nghị, “Hoàng Thượng có thể đợi thêm hai ngày nữa, ngày săn bắn kết thúc, nhân danh ban thưởng, Hoàng thượng có thể nhìn rõ."

Trần hoàng hậu xoay người, đưa lưng về phía cửa, “Người này còn xinh đẹp hơn người kia, nhất định vừa lòng hoàng thượng."

Sắc tự vào đầu, còn có người trợ giúp làm việc trái, không có lý do gì Kiến Nguyên Đế cự tuyệt.

"Vậy việc này giao cho Hoàng hậu an bài, trẫm chờ xem là được."

Trần hoàng hậu cúi người, “Thần thiếp tuân chỉ.”

"Cũng đã muộn rồi, cả buổi sáng hoàng thượng còn chưa dùng gì, dùng bữa trước đã, phải chăm sóc bản thân thật tốt," Trần hoàng hậu có ý chỉ.

Để ngăn cản Kiến Nguyên Đế đơn độc ở cùng Tề Vương và Lệ phi, Trần hoàng hậu gần như luôn ở cạnh Kiến Nguyên Đế, làm Lệ phi tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Cùng lúc đó, trên đất trống bên ngoài hành cung, có người đã sớm đốt lửa trại để nướng con mồi hôm nay.

Lâm Hành Chi, phụ thân, và hai ca ca còn có nhóm Từ Văn Ngạn ghé vào cùng nhau, Lệ Vương ủy khuất bị đẩy sang một bên, chỉ có Ninh Vương làm bạn.

Ninh Vương nhìn tam ca mình mặt không đổi sắc nường thịt thỏ cùng thịt nai, trong lòng tấm tắc bảo lạ, đúng là bị người ta bắt được, ngay cả thịt cũng phải tự tay nướng chín cho người ta.

Những người khác từng có đãi ngộ như vậy sao?

Ninh Vương tiến lại gần Sở Chiêu, “Nhận được tin tức chưa?”

Sở Chiêu nhìn hắn ta “Tin tức gì?”

Ninh Vương thở dài, “Về tiểu muội tương lai của ngươi, nữ nhân Trần gia kia lưỡi dài đến tận chỗ Trần hoàng hậu, lại vì chuyện Thái tử thua, ngươi đoán xem Trần hoàng hậu có đi thổi gió bên tay phụ hoàng hay không?"

Ninh Vương chuyển động thịt nai, thở dài nói: “Lần này tiểu cô nương Lâm gia có thể gặp nguy hiểm."

Sở Chiêu quay đầu nhìn Vương phi nhà mình đang ôm chân thỏ vui vẻ gặm gặm nhai nhai nói: “Bọn họ ai cũng đều không thể thành công được,” giọng điệu chắc chắn không thể chắc chắn hơn.

Ninh Vương đang muốn hỏi vì sao, liền nhìn thấy Tề Vương dẫn người đi về hướng này, nói chính xác là đi về phía sau lưng Lâm gia.

Nếu một Vương gia muốn ngồi xuống, Lâm phụ và những người khác không thể đuổi người đi, còn phải cân nhắc chào hỏi một chút.

Dường như Lệ Vương ngồi cạnh lại càng chua xót hơn, Ninh Vương còn thọc hắn một đao:"Buồn không? Người ngoài có thể ngồi, còn người con rể tương lai lại không được, thật là thảm."

Sở Chiêu không nói chuyện, chỉ nhìn hắn ta một ánh mắt tự mình hiểu đi, Ninh Vương thức thời ngậm miệng.

Suy cho cùng, nếu bây giờ hắn ta không im lặng, thì có lẽ cả đời này sẽ không thể im lặng được nữa.

Bên cạnh, Tề Vương vừa ngồi xuống liền trò chuyện với Lâm phụ và Lâm Kỳ về chuyện xảy ra ở biên quan, khen Lâm phụ dụng binh như thần, khen Lâm Kỳ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đại tướng quân có người kế tục. Đủ loại lời nói dễ nghe đổ dồn vào Lâm gia, làm đến giống như rất sùng bái Lâm phụ.

Giọng điệu của Tề Vương cũng rất chân thành, nếu không biết gã là dạng người gì, quả thực sẽ có ấn tượng tốt với gã, là người tốt dễ lấy lòng.

Lâm phụ không mặn không nhạt trả lời, hơn nữa có sự hỗ trợ của đám người Từ Văn Ngạn, cùng nụ cười thường trực trên khuôn mặt Tề Vương, đối với những người khác, dường như cuộc trò chuyện đặc biệt mang tính suy đoán, khiến mọi người không nhịn được hoài nghi Lâm gia cũng đã đứng về phía Tề Vương.

Thái Tử rất nhanh nhận được tin tức, nhưng không tới, hắn ta nhớ tới lời Trần hoàng hậu nói, phải trầm ổn.

Tiếp xúc giữa Tề Vương cùng Lâm gia, còn không phải là làm cho hắn cùng người khác xem sao, nếu Lâm gia dễ mượn sức như vậy, Tề Vương cũng sẽ không mạo hiểm từ miệng hổ cứu phụ hoàng, không phải còn vì một thánh chỉ ban hôn gã và Lâm Uyển sao?

Thái Tử nghĩ đến những lời Trần hoàng hậu nói với mình, trong mắt cười lạnh, bọn họ sao có thể để Tề Vương đạt được tâm nguyện của mình.

……

Ban ngày có việc, ban đêm lại rất yên bình, thậm chí hai ngày săn bắn tiếp the cũng rất yên bình, ngoại trừ một đêm, Ninh Vương ăn chưa no đi ra ngoài kiếm đồ ăn, đụng phải một "ma nữ" quyến rũ.

Mọi thứ khác đều ổn.

Mãi đến tối ngày thứ ba, khi săn thú kết thúc, nên bàn đến chuyện khen thưởng, thế cục yên tĩnh này bị phá vỡ.

Vốn dĩ chỉ có nam tử mới có cơ hội nhận được phần thưởng khi đi săn, cố tình năm nay, Hoàng hậu cảm thấy biểu hiện của nữ quyến cũng không kém nam tử, nên đề nghị hai bên đều được thưởng, so con mồi xem ai săn được nhiều thú dữ hơn sẽ được khen thưởng.

Đương nhiên, lấy cớ là cầu phúc cho Kiến Nguyên Đế, mặc dù mọi người không hiểu vì sao người khen thưởng đi săn nhiều nhất lại cầu phúc cho Kiến Nguyên Đế, nhưng không ai dám hỏi. Phía trên nói cái gì thì chính là cái đó đi, hai bên liềnđồng ý.

Nam tử bên này, số lượng nhiều nhất chính là Thái Tử, Tề Vương, còn có Ninh Vương ba người, vừa lúc đều là nhi tử của Kiến Nguyên Đế, cũng coi như là giành được hào quang cho ông ta.

Nữ quyến bên này, đi đầu chính là Chu thị, còn có hai nữ tử khác, đều là nữ nhi nhà võ tướng.

Kiến Nguyên Đế nhìn qua sắc mặt hơi thay đổi, hiển nhiên là không vui.

Ông nhìn về phía hoàng hậu, dùng ánh mắt dò hỏi chuyện này là có ý gì.

Dù sao, trước đó hoàng hậu cũng bảo đảm, tất cả những người xuất hiện trước mặt ông đều là những cô nương như hoa như ngọc.

Kỳ thật Trần hoàng hậu cũng không ngờ tới loại phát triển này, khi tiểu cô nương Lâm gia cùng Chu thị đi săn, còn nói nhất định phải săn thật nhiều con mồi, rất nhiều người đều nhìn thấy nàng háo hức.

Khi trở về cũng treo không ít con mồi, liền cho là do Lâm Uyển bắt được.

Nhưng cho đến khi lấy ra đều là dưới danh Chu thị, Trần hoàng hậu mới nhận ra có gì đó không ổn.

Không chỉ Chu thị, mà những gia tộc khác cũng như vậy, hai mẫu tử cùng nhau đi săn, nhưng chỉ ghi danh của mẫu thân. Trần hoàng hậu phái người đi hỏi qua, nhận được câu trả lời là, năm nay dạy nữ nhi đi săn hoặc đi theo để nhặt con mồi, các nàng đều không có động thủ.

Trần hoàng hậu một không phái người đi theo, hai không thể ép bọn người Chu thị ghi danh con mồi dưới tên nữ nhi, nhưng không phải biến thành như vậy.

Bất quá cũng may, trên tay nàng còn có hậu chiêu.

Cho Kiến Nguyên Đế một ánh mắt trấn an, để ông ta ban thưởng trước.

Kiến Nguyên Đế kiềm chế sự vội vàng trong lòng, nhìn về phía đám người Thái tử, đầu tiên khen ngợi vài câu, sau đó sai người đem con mồi lên, kiểm kê cẩn thận quyết định ra người đứng nhất.

Chờ con mồi đi lên, các triều thần có mặt đều tỏ ra kinh ngạc, liên tục khen ngợi đám người Thái tử, nói"Hổ phụ vô khuyển tử", thành công chọc tới chỗ đau của Kiến Nguyên Đế.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy xác hồ được mang lên.

Hổ là bị Kim Vũ Vệ cùng người của Tề Vương bắn chết, không ghi danh, hiện tại còn vô chủ, phía dưới liền nâng lên chờ Kiến Nguyên Đế lựa chọn.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, là số lượng con mồi của ba vị này bằng nhau, chỉ có thêm con hổ này vào danh sách mới xác định được người đứng nhất.

“Vậy giao cho lão tứ đi, hắn đã cứu trẫm, hổ lại do thủ hạ của hắn bắn chết, nên để hắn."

Triều thần có mắt liền lập tức ra tiếng: “Thần chúc mừng Tề Vương điện hạ, Tề Vương điện hạ dũng mãnh thiện hiếu, là hình mẫu trong thiên hạ.”

Kiến Nguyên Đế sai người lấy cung tiễn tới, tự mình giao cho Tề Vương, lại nói vài câu động viên, sau đó nói: “Trẫm lúc trước đã nói, người đứng vị trí đầu tiên, trẫm sẽ đáp ứng một yêu cầu của người đó, lão tứ, mau nói, ngươi muốn cái gì?"

Tề Vương đột nhiên quỳ xuống, hướng nữ quyến bên kia nhìn một cái, mới nói với Kiến Nguyên Đế, “Phụ hoàng, trong lòng nhi thần có nữ tử, muốn thỉnh phụ hoàng tứ hôn cho nhi thần cùng nàng."

Kiến Nguyên Đế nhìn về phía Tề Vương mới vừa nhìn, liếc mắt liền nhìn thấy một cô nương mặc váy gợn sóng màu xanh nhạt, mang một phụ kiện tóc đơn giản, còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng đã là một tư sắc mỹ nhân thượng đẳng.

Đó chính xác là người mà ông ta muốn.

Kiến Nguyên Đế không khỏi quay lại nhìn Trần hoàng tử, Trần hoàng hậu gật đầu với ông ta, ra hiệu cô nương cũng nằm trong số đó.

Thế là phụ tử hai người cùng coi trọng một người.

Kiến Nguyên Đế đột nhiên cảm thấy có chút bất mãn, đồng thời cũng bất mãn với Tề Vương không có mắt.

Kiến Nguyên Đế đang do dự bằng không nhịn đau vứt bỏ một cô nương, dù sao cũng là nhi tử mới vừa cứu mình, thì giọng nói của Trần hoàng hậu đột nhiên vang lên từ sau lưng.

“Hoàng Thượng, Tề Vương chính là hoàng tử, lại là Vương gia có công trong người, Vương phi của lão tứ cũng phải lựa chọn cẩn thận, huống chi tứ hôn cũng là đại sự, sao không chờ hồi cung sau nhìn xem là cô nương nhà ai, lại hạ chỉ tứ hôn?”

Cấp cho Kiến Nguyên Đế một cái cớ để kéo dài, chỉ cần Kiến Nguyên Đế ra tay trước, thì Tề Vương dám ra tay đoạt nữ nhân với Kiến Nguyên Đế?

Hôm nay Kiến Nguyên Đế phá lệ mẫn cảm, một chút liền hiểu ý Trần hoàng hậu.

Ông ta hắng giọng nói: “Hoàng Hậu lời này có lý, Vương phi của ngươi không thể dễ dàng định ra, chờ hồi cung lại định đoạt, đứng lên đi.”

Kiến Nguyên Đế một câu liền đuổi Tề Vương, ân cứu mạng dường như không đáng nhắc đến trước sắc đẹp.

Tề Vương rũ đầu, sắc mặt khó coi đến cực điểm, lại cũng không dám cãi lời Kiến Nguyên Đế, trực tiếp đứng dậy.

Sau đó, Kiến Nguyên Đế vội vàng ban thưởng cho Chu thị, nghênh đón Trần hoàng hậu tỉ mỉ tổ chức phân đoạn tài nghệ, nam nữ đều có, vì không để mục đích nàng giúp Kiến Nguyên Đế tuyển phi quá rõ ràng.

Kiến Nguyên Đế chỉ điểm Lâm Kỳ tới múa kiếm, nhận được một mảnh trầm trồ khen ngợi.

Trần hoàng hậu liền cười nói:"Vậy nữ nhi chúng ta cũng không thể nhận thua,” vì thế chỉ nữ nhi diện mạo xuất sắc nhất Trần gia ra múa.

Sau đó, giống như một cuộc tỷ thí, một nam một nữ thay phiên nhau, đều là những người có bản lĩnh, khiến khung cảnh trở nên rất náo nhiệt, cũng làm cho người xem tận hứng.

Không lâu sao, Trần hoàng hậu liền chỉ tới tên Lâm Uyển.

Lâm Uyển cũng biết những người này đánh chủ ý lên nàng, vốn định thoái thác, kết quả Kiến Nguyên Đế lại thập phần cảm thấy hứng thú đối nàng vẫy vẫy tay, “Đây là nữ nhi đại tướng quân, trổ mã quả thực xinh đẹp, tiến lên đây, để trẫm cẩn thận nhìn xem.”

Lâm Uyển không thể nào cự tuyệt, chỉ có thể chậm rì rì tiến lên hành lễ với Kiến Nguyên Đế.

“Ngẩng đầu lên,” Kiến Nguyên Đế phân phó.

Lâm Uyển cố kìm nén cơn giận không để ai nhìn thấy, nhưng rơi xuống trong mắt Kiến Nguyên Đế liền thành quật cường, càng khiến ông ta cảm thấy vừa lòng.

Ông ta cười gọi Lâm phụ, liên tục khen ông sinh được một nữ nhi tốt, sau đó đổi chủ đề nổi:" Đại tướng quân, ngươi có bằng lòng từ bỏ thứ yêu thích, để trẫm cùng Lâm gia trở thành quan hệ thông gia."

Lâm phụ trong lòng chấn động, lộ ra biểu tình không thể tin tưởng, “Hoàng Thượng, này trăm triệu lần...”

Lời còn chưa dứt, Kiến Nguyên Đế trực tiếp quay sang Lâm Uyển:"Tiểu nha đầu ngươi có bằng lòng vào cung, làm sủng phi của trẫm?"

Lời của Kiến Nguyên Đế cũng khiến hiện trường xôn xao, nhiều người cũng biết Tề Vương muốn cưới tiểu cô nương Lâm gia, nhưng là không ngờ rằng Kiến Nguyên Đế là phụ hoàng cũng có tâm tư này.

Đặc biệt là Tề Vương, nghe vậy sắc mặt tái nhợt, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy, đây chính là chủ ý tốt của Thái tử cùng Trần hoàng hậu!

Hắn ta tức giận nghiến chặt răng, nhưng trái ngược là thái độ đắc ý của Thái tử.

Mà Kiến Nguyên Đế thấy Lâm Uyển không đáp lời, liền cười nói: “Nếu ngươi không nói gì, vậy trẫm coi như ngươi đáp ứng……”

“Ha ha ha, còn muốn nạp phi, cẩu hoàng đế, ta đến lấy mạng ngươi!”

Lời nói của Kiến Nguyên Đế cũng bị gián đoạn bởi một trận mưa tên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio