Editor : Humi
Wattpad : humi
Trong văn phòng, thám tử ngồi trên sô pha đang run rẩy.
Thật ra, Kỳ Dạ chưa làm gì hắn, không biết nói tại sao, anh chỉ ngồi như vậy, cũng khiến người khác cảm thấy áp bách.
Kỳ Dạ ngước mắt nhìn hắn, vẫn là bộ dáng không biểu lộ cảm xúc như cũ, vân vê ảnh chụp trong tay, "Những tấm ảnh này, cậu chuẩn bị giao cho Từ Tương Tương?"
"Không...... Không có......"
Tên thám tử không nói dối, hắn tính toán dùng những tấm ảnh đó để tống tiền Kỳ Dạ.
Nhưng khi thật sự đối mặt với anh, hắn bỗng nhiên cảm thấy ý tưởng của mình có hơi ngây thơ.
Người đàn ông này, không dễ dàng bị lừa gạt như vậy.
Kỳ Dạ cũng không tìm tòi nghiên cứu hắn nói thật hay không, có lẽ căn bản không thèm để ý.
Anh chỉ gật gật đầu, lại rũ mắt nhìn mấy tấm ảnh, "Kỹ thuật chụp ảnh của cậu khá tốt, những tấm ảnh này tôi sẽ giữ lại."
Thám tử tư: "......"
Hắn còn phải cảm ơn Kỳ Dạ khen ngợi sao?
Cho nên cứ như vậy đưa ảnh chụp cho anh, vậy việc hắn làm là phí công vô ích?
Đang rối rắm nên đánh bạo uy hiếp Kỳ Dạ hay không, Kỳ Dạ bỗng nhiên nhìn về phía hắn nói: "Nếu cậu nguyện ý, tôi cũng có việc giao cho cậu, chỉ cần làm tốt, muốn bao nhiêu tiền cũng được."
Thám tử tư sửng sốt, "Là việc gì?"
Kỳ Dạ không cảm xúc nói: "Ai yêu cầu cậu theo dõi tôi và Tô nguyệt, cậu quay lại bám lấy cô ta, chỉ cần tìm được thứ làm tôi vừa lòng, muốn nhiều hay ít đều có thể."
Ánh mắt thám tử tư hơi lóe, ngay lập tức hiểu rõ ý tứ của Kỳ Dạ.
Trời đ, hào môn đúng là khác thường, cặp phu thê này nói thẳng ra chính là không làm chết đối phương không bỏ qua?
Hắn có chút phấn khích, ở nơi của Kỳ Dạ khẳng định bắt được nhiều tiền hơn Từ Tương Tương.
Nhưng mà hắn lại hơi hoài nghi, lo lắng trong chuyện này có cái hố, dựa vào Kỳ Dạ tìm ai theo dõi Từ Tương Tương chẳng được, vì sao cố tình là hắn?
Cho nên hắn nhất thời không dám đồng ý, Kỳ Dạ dường như biết hắn lo lắng, trực tiếp viết chi phiếu, "Chỗ này là vạn, xem như tiền đặt cọc. Chỉ cần cậu làm tốt, con người của tôi từ trước đến nay đều dễ nói chuyện."
Thám tử tư nuốt nước miếng nhìn chi phiếu trong tay anh, hơi động tâm.
Kỳ Dạ nửa mị mắt, lại bổ sung một câu, "Lý do vì sao thuê cậu, bởi vì cậu là người Từ Tương Tương tìm, cậu muốn tiếp xúc cô ta càng dễ dàng hơn, mà tôi, cũng thích nhất xem bộ dáng cô ta nổi điên khi biết người một nhà phản bội mình."
Mặc dù Kỳ Dạ mặt vô biểu tình nói những lời này, thám tử tư lại nhìn ra đáy mắt anh có nét châm chọc.
Lông tơ sau lưng hắn đều dựng lên, quả nhiên kẻ có tiền đều có sở thích tồi.
Nhưng mà Kỳ Dạ nói như vậy, hắn cũng không lo lắng nhiều, hơn nữa đúng thật là không chịu nổi tiền tài dụ hoặc, vội đứng lên tiếp nhận chi phiếu trong tay Kỳ Dạ, nịnh nọt nói: "Tôi nhất định làm tốt chuyện này."
"Còn chuyện khác......"
Không đợi Kỳ Dạ nói xong, thám tử tư vội hiểu chuyện tiếp lời, "Kỳ tổng yên tâm, tôi cái gì cũng không biết, cũng chưa từng theo dõi Kỳ tổng và Tô tiểu thư."
Kỳ Dạ đưa mắt nhìn xuống, người này rất có khả năng tự nhận thức.
Anh rũ mắt " Hừ " một tiếng, giọng lạnh tanh, "Tính tình tôi cũng không tốt lắm, nếu có một chút tin tức bị truyền ra ngoài, tôi nghĩ, cậu sẽ không muốn biết hậu quả."
Sắc mặt thám tử tư khẽ biến, "Kỳ tổng đương nhiên chính là người rộng lượng."
Chờ ra khỏi Kỳ thị, hắn mới lau mồ hôi lạnh trên trán, lại không nhịn được hôn lên tấm chi phiếu.
Mẹ nó, có tiền đúng là tuyệt!
Bên kia, Tô Nguyệt trở lại bệnh viện, Mạc Hân đang ngồi dựa vào đầu giường trò chuyện với dì Mạc Ngải.
Có lẽ biết ngày mai là có thể giải phẫu, tâm tình Mạc Hân cũng nhẹ nhàng rất nhiều, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng.
Dì Mạc Ngải cũng cười, nói một ít chuyện trong nhà, nói thành thích gần đây của Nặc Nặc như thế nào,ngoan ngoãn nghe lời linh tinh.
Tuy rằng hai người đều đã trung niên, ăn mặc cũng rất giản dị, được như bây giờ xem ra cũng đều là mỹ nhân khiến người gặp khó quên.
Tô Nguyệt đứng ở cửa nhìn, nghe hai người nói một chút việc nhà, càng ngày càng cảm thấy thật đáng tiếc cho mẹ và dì.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng được, khi hai người còn trẻ thu hút như thế nào, một người dịu dàng như nước, một người nóng bỏng như lửa, nhất định có rất nhiều chàng trai theo đuổi họ.
Đặc biệt là mẹ cô Mạc Hân, người phụ nữ dịu dàng như vậy, nên tìm người yêu thương che chở bà mới đúng, cố tình lại là người như Tô Thành, khổ sở suốt hai mươi năm.
Tô Nguyệt đang nghĩ ngợi, Mạc Hân thấy cô, vẫy tay, "Nguyệt Nguyệt, đứng ở cửa làm gì?"
Mạc Ngải cũng quay đầu lại, ánh mắt khi nhìn thấy Tô Nguyệt hơi lóe, hiện lên chút xấu hổ.
Tuy rằng rất nhanh, Tô Nguyệt lại thấy được.
Nhưng mà cô làm bộ không phát hiện, cười cười đi vào phòng bệnh, đến mép giường cúi người ôm Mạc Hân, "Con thấy mẹ và dì đang nói chuyện vui vẻ, không muốn đến quấy rầy hai người."
Kiếp trước Mạc Hân qua đời quá sớm, Tô Nguyệt vẫn luôn hối hận, hối hận khi mẹ còn sống không gần gũi nhiều với người.
Cho nên đời này chỉ cần có cơ hội, cô đều muốn thân cận mẹ.
Mạc Hân cũng cảm giác được, mấy ngày nay Tô Nguyệt rất thích làm nũng với mình, không có việc gì liền ôm một cái ,dựa dựa cọ cọ, càng lớn càng giống bộ dáng lúc nhỏ.
Nhưng bà lại rất thích cảm giác như vậy, cười điểm điểm cái trán của Tô Nguyệt, "Con bé này, thật là càng lớn càng giống trẻ con. Dì út còn ở đây, cũng không sợ bị chê mất mặt."
Tô Nguyệt lúc này mới buông ra Mạc Hân, nhìn về phía Mạc Ngải kêu một tiếng dì út.
Mạc Ngải cười đến gượng gạo, đáy mắt lại lộ ra hâm mộ, có lẽ là hâm mộ Tô Nguyệt và Mạc Hân thân thiết như vậy.
Bà hỏi Tô Nguyệt, "Nghe mẹ con nói con bị cảm, đỡ rồi sao?"
Tô Nguyệt gật đầu, "Khá hơn nhiều, chỉ là cảm mạo nhẹ mà thôi, không có gì."
Mạc Ngải gật gật đầu, "Buổi tối ngủ ở bệnh viện rất dễ bị cảm mạo, tự mình phải chú ý chút, nếu lạnh nói ta mang thêm chăn tới cho con."
Tô Nguyệt vội xua tay, "Không cần không lạnh, con thật sự không có việc gì, dì út không cần lo lắng."
Mạc Ngải gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Mạc Hân nghe vậy cũng yên tâm, "Không có việc gì thì tốt."
Lại nghĩ đến gì đó, bà bỗng nhiên nói: "Đúng rồi Nguyệt Nguyệt, dì con vừa nói với ta, Nặc Nặc cũng muốn thi Học Viện Nghệ Thuật, hình như cuối tuần phải đi phỏng vấn, đến lúc đó, con phải giúp đỡ con bé biết không?"
Tô Nguyệt nghe vậy sửng sốt, "Trần Nặc thi Học Viện Nghệ Thuật? Cô ấy chọn khoa chính quy nào?"
Đời trước Trần Nặc không học nghệ thuật, đời này cô ấy suy tính cái gì?
Mạc Hân buông tiếng thở dài, "Con bé muốn đi học biểu diễn, dì út có hơi không thích lắm!"
Tô Nguyệt nhíu mày, càng thấy không hiểu.
Thành tích của Trần Nặc thi trường đại học tốt khẳng định không thành vấn đề, nhưng không nhất định bao gồm Học Viện Nghệ Thuật.
Người trong khoa biểu diễn chuyên nghiệp cũng đều là đa tài đa nghệ, nhưng cô nhớ rõ Trần Nặc từ nhỏ đã không thích những cái đó, càng đừng nói là am hiểu nghệ thuật.
~~~~~~~~
Lâu lắm rồi mới đăng chương, các bác còn nhớ tôi khônggg? Cho tôi xin cánh tayyy vớiiii .
Lần này tôi chưa dám hứa hẹn lịch đăng gì đâu, các bác muốn tôi hoàn truyện sớm thì nhớ VOTE và CMT đều đặn nhéee .