Bài thi của Kỷ Ức giống như cố tình bị lấy ra, trước mắt phát ra tới bài thi của bốn môn đều chỉ thiếu mỗi cô.
Kỷ Ức chọc chọc bài thi toàn giấy trắng của Hứa Việt trên bàn, theo thói quen cắn đầu bút hình mèo, vẻ mặt buồn bã: "Cậu nộp giấy trắng còn nhận được, vì sao tớ không có?"
Giọng nói nhẹ nhàng truyền vào lỗ tai, Hứa Việt nằm trên bàn mở mắt ra, bỗng nhiên xoay hướng đối mặt cô.
Thấy cô theo thói quen cắn bút, Hứa Việt vươn tay che cán bút nói: "Nhả ra."
Cô hơi hơi hé miệng, bút hồng nhạt bị lấy đi.
"Kỷ An An, cậu có biết đây là thói quen xấu không?"
"..."
"Về sau không cho cắn bút, nghe không?"
"Được, được.." cô khẽ gật đầu vươn tay đi lấy bút của mình, trả lời thật sự có lệ.
Ngón tay Hứa Việt vừa chuyển, nắm chặt bút bỏ vào trong túi: "Tịch thu."
"?" Kỷ Ức trừng lớn mắt, cố ý nhấn mạnh: "Đây là bút tớ viết chữ!"
"Ừ." Hứa Việt không chút hoang mang cầm lấy bút màu đen mình ngày thường hay dùng đặt lên bàn học: "Viết chữ dùng cái này."
Kỷ Ức nhìn chằm chằm cây bút màu đen bình thường đến mức không thể lại bình thường hơn, một chút cán bút đều không có.
"Thật xấu."
Nghe giọng điệu cô gái tràn đầy ghét bỏ, khóe môi chàng trai cong cong.
Cuối cùng cũng tìm được biện pháp làm cô tự giác sửa lại thói quen xấu.
Chuông học vang lên, thầy toán học mặt mày hồng hào xách theo bài thi và tách trà đi vào, đặt tách trà để lên bục giảng, hai tay phân bài thi ra.
"Kỷ Ức, đi lên nhận bài thi."
Khoảng cách từ chỗ ngồi đến bục giảng không xa, Kỷ Ức lại đi rất hồi hộp, bởi vì chuyện phát bài thi quá mơ hồ.
Khi cô lấy được bài thi của mình, vừa thấy mặt trên viết ra điểm thi ba con số màu đỏ, lập tức vui vẻ ra mặt.
"Hôm nay thầy rất vui, bởi vì lần này thi môn toán, lớp chúng ta có một bạn điểm tuyệt đối"
Trong ánh mắt các bạn học không thể tin tưởng, thầy toán chỉ vào Kỷ Ức vui vẻ khen ngợi: "Kỷ Ức, điểm số tuyệt đối môn toán! Mọi người vỗ tay cổ vũ!"
Thầy toán giơ tay vỗ tay, những người khác giống như đều không có động tác.
Thầy toán xấu hổ dừng lại.
Lúc này Hứa Việt bỗng nhiên giơ lên đôi tay.
"Bang.. bang.."
Cùng vỗ tay biểu hiện cho cổ vũ.
Những người khác cuối cùng cũng phản ứng lại, vỗ tay liên tục không ngừng.
Kỷ Ức trở lại trên chỗ ngồi, vừa lòng lật xem bài thi.
Hứa Việt quay đầu xem qua, nhìn thấy bài thi sạch sẽ, trong mắt cũng lộ ra một tia không thể tưởng tượng.
Nhưng sau khi học tiết toán học, Kỷ Ức trực tiếp bị kêu lên văn phòng.
Mấy giáo viên môn khác cũng chấm điểm ra thành tích ngồi bên nhau ở trong văn phòng, vẻ mặt nghiêm túc.
"Kỷ Ức, hôm nay gọi em tới là muốn hiểu biết một chút về chuyện liên quan đến kỳ thi giữa kỳ."
"Dạ, mời thầy nói."
"Em biết điểm của mình chưa?"
Kỷ Ức lắc đầu: "Trước mắt trừ môn toán, môn học khác cũng chưa phát cho em."
"Thành tích năm lớp mười của em chúng ta đều có lưu lại, cùng kết quả thi lần này khác nhau quá lớn.. Chúng ta không thể không nghi ngờ em thi có gian lận hay không."
"Thưa thầy, bài thi là em tự mình làm."
"Kỷ Ức, thầy biết các em học tập áp lực lớn, có đôi khi vì đối phó thi cử sẽ làm ra chuyện không tốt, nhưng chỉ cần em dũng cảm thừa nhận sai lầm, thầy cô đều sẽ cho em cơ hội sửa lỗi."
Kỷ Ức thản nhiên nói: "Nếu thầy nghi ngờ em, có thể ra đề cho em làm, đây là cách đơn giản nhất để chứng minh."
"Này.."
Kỷ Ức biểu hiện đến quá mức thản nhiên, ngược lại làm các giáo viên không biết làm sao.
Thầy địa lý có ấn tượng không tốt với cô, lúc này nhất định không muốn cho cô lừa gạt mọi người, liền lấy ra một cái USB cắm vào máy tính, đóng dấu ra hai tờ đề thi: "Đây là đề thi mới, ngoài thầy ra không có người thứ hai biết, em hiện tại liền làm cái này."
Thầy địa lý đem đề thi lên trên bàn, sau khi các giáo viên khác đồng ý, Kỷ Ức bắt đầu làm bài.
Trên cơ bản mọi câu hỏi Kỷ Ức đều trực tiếp viết ra đáp án, câu hỏi cần tính toán cũng trực tiếp tính ra đáp án rất nhanh, đề thi làm được một nửa, thầy địa lý liền kêu ngưng.
Kỷ Ức ngoan ngoãn buông bút, lại hỏi thầy cô khác: "Xin hỏi còn có bài thi nào khác cần làm không ạ?"
Thầy cô các môn khác cũng ra đề bài, Kỷ Ức đều trả lời chính xác.
Lúc này, không có người lại nghi ngờ cô thi gian lận.
Vẻ mặt thầy toán vui mừng: "Tôi liền nói Kỷ Ức có tài năng, các người lại không tin, hiện tại bị vả mặt đi?"
Thầy toán hoàn toàn đứng ở bên phía Kỷ Ức, Kỷ Ức liền lộ ra tươi cười thân thiện với thầy.
"Kỷ Ức, nếu em có chịu khó học, vì sao năm trước thành tích lại như vậy.. Không muốn học?" Chủ nhiệm lớp nói uyển chuyển.
"Dạ!" Kỷ Ức dừng một chút, bình tĩnh trả lời: "Học kỳ này muốn cố gắng học tập."
Các giáo viên: "?"
Cho nên lớp tám bọn họ sau khi có Hứa Việt, lại ra một học thần Kỷ Ức? I
Thành tích các môn sau khi chấm xong, Kỷ Ức thi xong làm cho các bạn học và thầy cô có cái nhìn mới về cô, trong lúc đó có người ra vẻ nghi ngờ, giáo viên cũng sẽ tự mình làm chứng.
Lớp một.
Kỷ Tâm Phi nhận được các bài thi, đang cùng Triệu Tâm Nhiên tính toán tổng điểm.
Triệu Tâm Nhiên ở lớp một xem như học trung bình, chỉ có Kỷ Tâm Phi mỗi lần đều hạng ba.
Nói đúng ra Hứa Việt nghiêm túc thi sẽ lấy hạng nhất, hai người Tống Ngôn Đình và Kỷ Tâm Phi sẽ chiếm hạng hai và hạng ba.
Đa số Hứa Việt đều sẽ nộp giấy trắng, mà Tống Ngôn Đình hạng nhất, Kỷ Tâm Phi hạng nhì.
"Tâm Phi, tớ vừa rồi giúp cậu nghe điểm của Tống Ngôn Đình, tổng điểm trung bình cậu thấp hơn mười điểm so với điểm của cậu ấy, lần này cậu lại hạng nhì toàn khối."
Kỷ Tâm Phi cười cười: "Tớ phải càng thêm nỗ lực để đạt được mười điểm kia."
Triệu Tâm Nhiên: "Ai nha, hạng nhì đã rất ghê gớm, người khác hâm mộ không hết."
Lúc này Tống Ngôn Đình vừa lúc từ bàn bên cạnh đi qua, Triệu Tâm Nhiên giơ bút ngăn cản cậu ta lại: "Giáo thảo Tống, lần này lại là cậu hạng nhất."
Tống Ngôn Đình dừng lại bước chân, xoay người nhìn về phía Kỷ Tâm Phi hỏi: "Điểm trung bình của cậu bao nhiêu?"
Hai tay Kỷ Tâm Phi làm ký hiệu số "Mười": "So với cậu kém hơn mười điểm."
Trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra.
Hết tiết học, chủ nhiệm lớp một cầm bảng xếp hạng vừa mới sửa lại ra đem vào lớp học.
"Các bạn học chắc đều lấy được bài thi các môn của mình rồi, thi tốt cần không ngừng cố gắng, còn không tốt thì cũng phải nỗ lực cho lần sau tiến bộ hơn." Chủ nhiệm lớp đẩy đẩy mắt kính, "Lần này lớp chúng ta thi được năm bạn học đứng trong top mười, hai bạn đứng trong top ba."
"Tống Ngôn Đình và Kỷ Tâm Phi thành tích duy trì rất tốt, thật không tệ."
Nghe chủ nhiệm lớp nói như vậy, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Không chừng lại là hai vị này được hạng nhất và hạng nhì.
"Còn có một việc, mời các bạn học trở về thông báo với phụ huynh, thứ hai tuần sau tới trường học họp phụ huynh, cố gắng đừng vắng họp."
Tan học, Kỷ Tâm Phi và Tống Ngôn Đình tự giác đi tìm giáo viên hỏi bảng xếp hạng.
Giáo viên trực tiếp đặt bảng xếp hạng của toàn khối ở trước mặt họ, cười hiền hòa: "Tống Ngôn Đình vẫn được hạng nhất, Kỷ Tâm Phi rất cố gắng duy trì thành tích, em được hạng ba."
Lúc này hai người đã thấy rõ con số trên danh sách.
Giữa tên hai người bị một cái tên ngăn chặn, mà tên kia thế nhưng là.. Kỷ Ức?
Tống Ngôn Đình khó hiểu: "Tên hạng nhì có phải viết nhầm không ạ?"
"Sao lại có thể? Lớp tám Kỷ Ức, không sai."
Chủ nhiệm lớp là năm nay mới đổi, không có ấn tượng với Kỷ Ức, nên không thể hiểu được bạn học khác nhìn đến tên này kinh ngạc đến cỡ nào!
Tổng thành tích ra tới, Kỷ Ức từ hạng đếm ngược nhảy đến hạng nhì toàn khối.
Khi tất cả mọi người đang bội phục cô, thì cô còn cầm bài thi tiếng Anh liên tục lắc đầu: "Đây là cái gì nha?"
Quá khó khăn!
Tiếng Anh thật là quá khó khăn!
Chỉ bởi vì môn tiếng Anh, khiến cho cô lỡ mất hạng nhất, tức giận đến muốn đâm vào tường.
Bên cạnh Hứa Việt nộp giấy trắng vẻ mặt bình tĩnh: "Không nghĩ tới, cậu còn giấu kỹ tài năng như vậy."
Kỷ Ức vô tội chớp mắt: "Ở trước mặt học thần không dám kiêu ngạo."
Bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì, hai tay cầm bài thi đưa tới trước mặt Hứa Việt, cố tình ngoan ngoãn: "Học thần, có thể phiền cậu cứu tiếng Anh của tớ được không?"
Học thần: "..."
Sau đó cười lạnh một tiếng.
Học thần cầm lấy bài thi tiếng Anh, dùng tiếng Trung phiên dịch ra.
Buổi tối, Kỷ Ức và Kỷ Tâm Phi phân chia ra nói với Triệu Thục Nghi về chuyện trường học mở họp phụ huynh: Lần này là họp phụ huynh toàn khối, ý tứ là phụ huynh đều phải cùng đến một giờ.
Triệu Thục Nghi nhắc tới chuyện này với Kỷ Quốc Thịnh.
Kỷ Quốc thịnh trở mình: "Thứ hai tuần sau đi công tác."
Triệu Thục Nghi: "Vậy hai đứa nhỏ sẽ làm sao?"
Kỷ Quốc Thịnh: "Em đi là được."
Triệu Thục Nghi lắc đầu: "Giáo viên bọn nhỏ khác nhau, hơn nữa bọn nhỏ ở trường học không công khai quan hệ chị em."
"Đó còn không phải do con gái của em gây chuyện?" Kỷ Quốc Thịnh càng thêm khó chịu với Kỷ Ức, hiện tại trực tiếp nói với vợ: "Em đi họp phụ huynh cho Tâm Phi, nó học giỏi nên không thể không đi."
"Vậy còn Tiểu Ức?"
"Em quản nó làm gì, thành tích của nó không có gì dễ nghe!"
"Nhưng.." Triệu Thục Nghi còn muốn nói cái gì, Kỷ Quốc Thịnh lười nghe, trực tiếp nhắm mắt ngủ.
Triệu Thục Nghi ngồi ở trên giường, nhớ tới bộ dáng hai con gái tới tìm cô đi họp phụ huynh..
Tâm Phi chủ động nói cho bà, cả khối xếp hạng ba. Mà Kỷ Ức chưa nói, bà cũng không dám hỏi.
Cuối cùng trong lòng Triệu Thục Nghi vẫn nghiêng về một phía.
Thứ hai.
Họp phụ huynh toàn khối, phụ huynh học sinh tiến vào phòng học, các bạn học đứng bên ngoài cửa.
Phụ huynh các bạn học lần lượt đi vào phòng học, mà Kỷ Ức chờ tới chỉ có một cái tin nhắn của mẹ cô: "Tiểu Ức, xin lỗi con, mẹ không thể tới chỗ con trước được, chờ họp cho chị con kết thúc mẹ sẽ nhanh chóng tìm giáo viên lớp con nói rõ ràng."
Kỷ Ức xem xong tin nhắn, mặt không biểu tình tắt di động.
Thân hình Hứa Việt cao lớn, góc độ này vừa vặn.. Không cẩn thận.. Dựa vào bản lĩnh đọc nhanh như gió xem xong tin nhắn.
Cậu đột nhiên mở miệng: "Phụ huynh của cậu không có tới?"
Kỷ Ức cong khóe miệng: "Cậu không phải cũng vậy sao?"
"Ừ." Hứa Việt không phản bác.
Chờ đến thầy giáo đang xác nhận phụ huynh có mặt, cố ý hỏi đến Kỷ Ức: "Kỷ Ức, phụ huynh nhà em đâu?"
"Xin lỗi thầy, bọn họ có việc không thể tới."
"Vậy làm sao đây, chút nữa mười phụ huynh của học sinh đứng trong top mười sẽ cùng nhau họp riêng."
Giọng nói trầm xuống.
Hứa Việt bỗng nhiên giơ tay phải lên, chỉ chỉ Kỷ Ức, bước đi về hướng phòng học: "Phụ huynh của bạn ấy, em tới họp."
Tử Ni: Đi họp phụ huynh cho bạn ấy lấy quan hệ gì đây hả Hứa ca? Ahihi..
Cảm ơn cả nhà đã ghé qua đọc truyện. Chúc mọi người một ngày vui vẻ nhé!