Sau Khi Xuyên Thành Đệ Đệ

chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Snail

Dông tố làm mối, khiến con đường lầy lội. Tuy là chân núi, lại còn là một tòa núi nhỏ muốn lật, mưa lớn như vậy không thích hợp leo núi. Trình mẫu dìu người đến một sơn động, chăm sóc Trình phụ đang phát sốt một ngày một đêm, còn đem y phục của mình thay cho Trình phụ, lại giúp ông rửa sạch miệng vết thương cùng… hầu như toàn thân. Sau khi Trình phụ tỉnh lại, nhìn thấy chính là Trình mẫu đang cố nén ngượng ngùng lau người cho ông mỗi ngày … Chỉ liếc mắt, ông cũng không khỏi đỏ mặt. Bởi vì mưa to, bọn họ lại đợi trong sơn động vài ngày, thời gian vài ngày, vừa đủ để họ lưỡng tình tương duyệt…

Mà lúc bọn họ nên nghĩa vợ chồng là lúc, mẫu thân Phượng Thăng Minh bị người Ma Giáo bắt đi, đã qua ba tháng, tiền giáo chủ của Ma Giáo vẫn chưa đặt chân đến võ lâm Trung Nguyên, cũng không làm náo động, bởi vậy hắn bắt người đều không có bao nhiêu người ngoài biết.

Nói đến Ma Giáo tuy rằng hành sự quỷ dị tà ác, nhưng không hẳn là thích ở không đi gây sự vi phạm pháp lệnh cùng chính phái đối nghịch. Tiền giáo chủ chính là như thế, hắn coi trọng mẫu thân Phượng Thăng Minh, bắt đi, cũng không định chỉ ăn không chịu trách nhiệm, trong lòng cho rằng dịu dàng đối xử với bà, bà sẽ động tâm. Mà mẫu thân Phượng Thăng Minh tuy động tâm, nhưng cảm giác chính mình có Trình phụ, huống chi Trình phụ là nhân sĩ chính phái, giáo chủ này là nhân sĩ tà phái, bà quyết định không muốn thân mật cùng hắn, bộ dạng giáo chủ tuấn tú, nhưng Trình phụ cũng tuấn tú, giáo chủ quyền cao chức trọng, Trình phụ càng là thống lĩnh võ lâm, hơn nữa ở bên cạnh Trình phụ, là kỳ vọng của cha mẹ mình. Mà bản thân nếu không khuất phục, từ nay về sau Trình phụ nhất định sẽ cảm động tâm ý của mình, đối xử tốt với mình. Những ý tưởng này thường xuyên qua lại, giáo chủ đối với bà càng tốt, bà lại càng bất vi sở động.

Bởi vì bà không chịu thuận theo, giáo chủ lại không chịu thả người, bà liền ngụ ở Ma Giáo hồi lâu, giáo chủ thích bà, không muốn bức bà, chỉ là việc vui ở Trình gia không truyền đến nơi này, nhưng khi Trình mẫu mang thai lại truyền ra tin tức, đả kích như sấm sét giữa trời quang. Bà khóc lớn ba ngày nói chính mình mệnh khổ, càng oán hận giáo chủ bắt nàng mới bị người nhanh chân đến trước, tiền giáo chủ thấy bà vẫn nhớ nhung Trình phụ, không nhớ mình tốt, trong cơn tức giận, liền cưỡng bức bà. Từ đó về sau cùng bà biểu hiện như phu thê, càng thêm dịu dàng đối đãi, trong lòng bà có oán, lại không nói rõ, chờ hoài thai sinh ra đứa nhỏ, đợi thời cơ nhờ người mang tin cho Trình phụ, nói ông hại bà, nếu ông áy náy, liền tới tìm bà, mang con bà về nuôi dưỡng thật tốt. Bà không muốn con mình trưởng thành trong Ma Giáo.

Trong mắt Trình phụ, đích thật là ông hại bà. Ông vốn nên nghĩ đến nữ hài tử cần dỗ cần sủng, bà không phải người đại gian đại ác, chỉ là tuổi còn quá nhỏ nên có vài phần kiêu ngạo mà thôi, làm sao lại nghĩ đến bởi vì ông lạnh lùng mà bà chịu thiệt như thế?

Mẫu thân Phượng Thăng Minh biết, Trình phụ sẽ áy này. Mà đích xác, Trình phụ rất áy náy, bà lấy mạng mình bức tiền giáo chủ đem đứa con giao cho Trình phụ, sau đó liền tự sát, bà không mặt mũi nào về nhà, chỉ có thể như vậy. Về phần nữ tử kia, nữ tử đoạt đi người trong lòng bà, mặc dù bà không cách nào gặp mặt đối phương, nhưng bà biết, đứa con của bà vĩnh viễn sẽ khiến giữa Trình phụ và Trình mẫu có một cây gai. Bởi vì hai người bọn họ ở bên nhau, cho nên hại một cô gái trong sạch, lại hại một đứa bé mới sinh không có mẫu thân — theo ý nghĩa nào đó, cũng không có phụ thân.

Trình phụ cùng giáo chủ đánh một trận lớn, hai người đều trọng thương, cuối cùng Trình phụ mang đứa bé trở về Phù Vân sơn trang.

Dung mạo Phượng Thăng Minh giống mẫu thân hơn chút, chỉ kế thừa tuấn mỹ của phụ thân, tính tình lại hầu như toàn bộ giống phụ thân. Tuy Trình phụ không thích chuyện tiền giáo chủ bắt người ép buộc, nhưng đối phương ở Ma Giáo, ba phen mấy bận đến thăm Phượng Thăng Minh, tùy thân mang theo di vật người trong lòng si ngốc nhìn, ông cũng không khỏi có chút động dung. Vị giáo chủ này cũng không xem là đại ác nhân, đáng tiếc cũng là đáng tiếc. Nếu lúc trước ông không đi, mẫu thân Phượng Thăng Minh chưa chết, giáo chủ này đối xử dụng tâm như thế, ắt hẳn cuối cùng sẽ không đến mức rơi vào kết cục như vậy, đồng thời Phượng Thăng Minh từng tiết lộ, nói phụ thân vốn không bức mẫu thân hắn, chỉ là nhất thời tức giận… Hơn nữa sau này bọn họ cũng hòa hảo, lúc viết thơ cho ông mẫu thân cũng không kiêng dè hắn, lúc ấy chỉ bất quá là nói đem hắn đưa đi mà thôi, ai biết khi thấy Trình phụ, tâm tình kích động, bỗng nhiên làm chuyện dại dột.

Lại không quan tâm tương lai Trình phụ sẽ áy náy sâu đậm, rất lâu sau đó, Phượng Thăng Minh không hề nặng nề, khi tán gẫu cùng Trình phụ, bình bình đạm đạm nói một câu, cũng đủ khiến ông thẹn với Phượng Thăng Minh. Dù cho ông biết việc này không hẳn là lỗi của ông.

Trình Dục biết đại khái sự tình, có điều không biết trong đó còn có gì khác, chỉ là Trình phụ từng đáp ứng Phượng Thăng Minh, nói nếu có một ngày, hắn cùng với hậu đại hắn muốn Trình gia giúp một tay, con cháu đời đời, đều không thể cự tuyệt ít nhất một điều kiện của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio