Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Chu Ký Tình hoàn toàn không biết gì về khổ dụng tâm của Nhiếp Miểu.
Hắn tràn ngập hứng thú với tàu lượn, muốn nhìn cảnh sắc càng đẹp một lần nữa, nhưng lại có chút do dự, hắn mời Nhiếp Miểu đến công viên giải trí, lại để y một mình ngồi đợi trên ghế, này không khỏi quá thô lỗ.
Cho nên, dẫu Chu Ký Tình rất muốn đi tất cả tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí một lần, nhưng vì không để Nhiếp Miểu cảm thấy cô đơn, nhàm chán, hắn vẫn dứt bỏ ý niệm kia, ngồi trên băng ghế với Nhiếp Miểu.
"Chờ cậu nghỉ ngơi một lát, chúng ta có thể xếp hàng chơi trò chơi không kích thích.
"
Nhiếp Miểu: "???"
Không, anh không muốn chơi, anh chỉ muốn chờ cậu tiêu hao thể lực.
Đầu óc Nhiếp Miểu linh hoạt, phản ứng nhanh, vòng một cái đã hiểu Chu Ký Tình đây là chuyện gì.
Y thích sự lễ phép và khắc chế khắc sâu trong xương cốt của Chu Ký Tình, lại có chút buồn rầu, nếu không tiêu hao thể lực của Chu Ký Tình, bước tiếp theo trong kế hoạch của y liền thực hiện không được.
Hơi suy nghĩ, Nhiếp Miểu nói với β: "Giả vờ làm Nhiếp Tầm gọi cho tao.
"
Bởi vì lần trước β thiếu chút nữa bị Nhiếp Miểu phát hiện chuyện mình hố tích phân, điều chỉnh giá cả cửa hàng tích phân mấy ngày nay, vẫn tồn tại chênh lệch giá như cũ, nó đang đau lòng đó!
Nghe thấy Nhiếp Miểu phân phó, β than một câu: "Ký chủ, chúng ta là quan hệ hợp tác, lúc cậu bảo tôi làm việc không thể dùng thêm một chữ nhờ sao?"
Nhiếp Miểu a một tiếng: "Cho mày .
tích phân làm phí vất cả, nhanh lên.
"
β khó có thể tin: ".
tích phân?! Ký chủ, sao cậu lại keo kiệt đến nước này?!"
Nhiếp Miểu cười như không cười: ".
tích phân rất ít sao? Tao thấy tất cả vật phẩm trong cửa hàng đều bắt đầu giảm giá, .
tích phân đã có thể mua một đóa cúc bách nhật, tao bảo mày gọi điện giả, một bông bách nhật chưa đủ?"
β lập tức câm miệng, hơn nữa nhanh chóng sắm vai Nhiếp Tầm gọi cho Nhiếp Miểu.
Thông báo cuộc gọi khiến Nhiếp Miểu lấy di động ra, nhưng không lập tức bắt máy, thay vào đó nói lời xin lỗi với Chu Ký Tình: "Tiểu Chu tiên sinh, chị của tôi lại gọi đến, chỉ rất dong dài, một lần giảng không biết bao lâu, không bằng anh đi chơi tàu lượn siêu tốc, xem cảnh đẹp trước, tôi ở đây vừa nghe điện thoại vừa chờ anh? Vậy khi anh chơi xong, tôi chắc cũng nói chuyện xong, vừa vặn chúng ta cùng đi xếp hàng trò chơi khác?"
Đây là do Nhiếp Miểu cố tình làm, nhưng đối với Chu Ký Tình mà nói chính là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Nhiếp Miểu nhìn ánh sáng lập lòe trong mắt Chu Ký Tình, khóe miệng không tự chủ được dương lên, y hỏi: "Được chứ?"
Chu Ký Tình: "Ừ!"
Tàu lượn siêu tốc phi thường tốn thể lực, nhưng Chu Ký Tình long tinh hổ mãnh, chơi xong một vòng, hắn không chỉ không cảm thấy mệt, ngược lại càng ngày càng hưng phấn.
Long tinh hổ mãnh: tinh lực tràn đầy, ý chí chiến đấu sôi sục.
Loại hưng phấn này, làm Chu Ký Tình trở nên nói nhiều.
Hắn trở lại bên cạnh Nhiếp Miểu, miêu tả cho Nhiếp Miểu cảnh trí hắn đã thấy.
Có thể về phương diện này, hắn trời sinh đã có thiên phú cực cao, nghe hắn hình dung, Nhiếp Miểu cũng có chút muốn đi theo cảm nhận, đi xem một chút.
Nhưng bị Chu Ký Tình quả quyết từ chối.
"Cậu sẽ nôn, không thể đi.
Cậu yên tâm tôi đã nhớ tất cả, chờ về rồi, tôi vẽ lại, tặng cho cậu.
"
Nhiếp Miểu sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn Chu Ký Tình.
"Làm sao vậy?" Chu Ký Tình có chút mê mang, hắn giơ tay sờ sờ mặt mình, "Dính thứ gì sao?"
Chu Ký Tình đặc biệt chú ý đến hình tượng của mình trở nên nôn nóng, hắn đứng dậy nói: "Tôi đi toilet một chút! "
Nhiếp Miểu phản xạ có điều kiện bắt lấy cổ tay Chu Ký Tình, chờ đến khi phản ứng lại Chu Ký Tình không thích người khác chạm vào mình lập tức buông ra, làm tư thế đầu hàng, có chút nôn nóng nói: "Tôi không cố ý!"
Kêu xong, Nhiếp Miểu liền phát hiện cảm xúc của mình mất kiểm soát trong chớp mắt kia.
Hầu kết Nhiếp Miểu lăn lộn, nở nụ cười, trở lại bộ dáng nhẹ nhàng tự tại bình thường, nói với Chu Ký Tình: "Ý tôi là, trên mặt anh không bẩn, không cần phải đến toilet.
"
Chu Ký Tình nhìn cổ tay áo tây trang mình xuất hiện vết nhăn, cau mày im lặng nửa ngày, không có nửa chút đáp lại lời của Nhiếp Miểu.
Điều này làm cho Nhiếp Miểu thầm than không tốt, sợ là chạm vào vảy ngược của Chu Ký Tình.
Đầu óc Nhiếp Miểu xoay chuyển mau, tự hỏi Chu Ký Tình sẽ muốn nói cái gì, và y nên đối ứng với những lời này như thế nào.
Nhưng không ngờ tới, Chu Ký Tình rầu không hé răng lâu như vậy rồi nghẹn ra một câu làm Nhiếp Miểu không biết nên khóc hay nên cười.
"Cậu đừng sợ, tôi sẽ không đẩy ngã cậu như lần trước, cậu là người tốt, là bạn bè, cũng không phải người mưu đồ tôi, cậu không cần lo lắng tôi không thích, nếu tôi thật sự không thích hành vi nào của cậu, tôi sẽ nói với cậu.
"
Nhiếp Miểu: "! "
Ý này là, không phải không thích người khác chạm vào hắn, mà là không thích người có mưu đồ với hắn chạm vào hắn?
Nhiếp Miểu nghĩ thầm: Tiểu Chu tiên sinh, phải làm sao bây giờ? Tôi chính là người mưu đồ cậu đó!
Nghĩ thì nghĩ, Nhiếp Miểu sẽ không ngu ngốc đi nói với Chu Ký Tình rằng mình đang mưu đồ hắn.
Nhiếp Miểu giả mô giả dạng thở phào nhẹ nhõm: "Tôi luôn cho rằng anh không thích người khác tiếp cận mình chứ.
"
Sau khi Chu Ký Tình xác nhận trên mặt mình không có bất cứ vết bẩn gì, lại ngồi xuống, nói với Nhiếp Miểu: "Tôi không phải không thích người khác tới gần, tôi chỉ không thích người có mục đích tới gần, nhất là kiểu như Nhiếp Hòa Nghi, cậu ta có mưu đồ với tôi, muốn ngủ với tôi.
"
Ngừng lại, Chu Ký Tình rũ mi rũ mắt nói, tiếng nói có chút khó chịu: "Thật xin lỗi, tuy rằng trong K ngày trước cậu là bị bắt, nhưng ấn tượng quá sâu, tôi vẫn còn bài xích cậu, chẳng qua sau này tôi biết cậu không phải loại người muốn ngủ với tôi, tôi không bài xích cậu nữa.
"
Nhiếp Miểu hồi tưởng lại điều khiến mình cho rằng Chu Ký Tình không thích bị người khác tiếp cận.
Mở đầu là ở K, y bám người Chu Ký Tình, câu dẫn hắn, khi đó Chu Ký Tình cực độ chán ghét xé y ra, ném y sang một bên; sau khi hắn biết Nhiếp Hòa Nghi thích hắn, hắn nôn mửa; ngay sau đó là minh tinh tuyến ba Thẩm Khản, có nguy hiểm đến gần; cuối cùng là nhân viên trong nhà ăn, cũng là có mục đích mới bày tỏ tình cảm của mình với Chu Ký Tình!
Từng cọc đụng vào nhau, mà phản ứng ẩu tâm trừu tràng của Chu Ký Tình lớn quá mức, cho nên Nhiếp Miểu kết luận Chu Ký Tình không thích người xa lạ tới gần, đồng thời bỏ qua những câu chuyện này đều có một tiền đề.
Đó chính là đều có mục đích riêng với Chu Ký Tình, thậm chí còn nhìn trộm hắn.
Hiện giờ nghe Chu Ký Tình nói như vậy, Nhiếp Miểu cũng nhớ lại một số việc vặt không đáng kể.
Ví dụ như Chu Ký Tình nói chuyện với thư ký của công ty Lưu Hằng, chưa bao giờ cố ý kéo dãn khoảng cách vô cùng lớn, ví dụ như nói chuyện với Hồng Quốc Phong, thần sắc hắn cũng không có căng chặt.
Nghĩ như vậy Nhiếp Miểu cũng dở khóc dở cười, là y quá tự tin, chưa quan sát toàn diện đã đi đến kết luận.
Chu Ký Tình hồi lâu không được Nhiếp Miểu đáp lại, có chút nôn nóng bất an, tức giận rồi sao?
Tức giận vì hắn đã từng phòng bị, bài xích? Chu Ký Tình có chút không biết làm sao, hắn chưa từng kết bạn cùng tuổi, cũng không biết nên ứng phó loại tình huống khó xử này như thế nào, hắn chỉ có thể vô thố nhìn Nhiếp Miểu, khô khan nói: "Xin lỗi.
"
Nhiếp Miểu tỉnh táo, mới phản ứng lại thời gian mình trầm mặc có chút dài, khiến Chu Ký Tình mẫn cảm cảm thấy y tức giận.
Y vội vàng nói: "Đừng xin lỗi, anh không sai, nếu tôi là anh, khẳng định tôi sẽ làm lơ, nhưng anh còn giúp tôi, anh rất tốt, là tôi nên xin lỗi anh mới đúng, lúc ấy mạo phạm anh.
"
Chu Ký Tình lắc đầu: "Tôi hiểu lầm cậu, tự tiện cho rằng cậu là hạng người bất kham, không đúng chính là không đúng.
"
Nhiếp Miểu hết cách với loại tính chó bướng bỉnh của Chu Ký Tình, đành phải nói: "Được rồi, anh xin lỗi tôi, tôi xin lỗi anh, chuyện trước kia cứ thế bỏ qua.
Hiện tại, chúng ta đi xếp hàng chơi trò khác?"
Nhờ Nhiếp Miểu rộng lượng, Chu Ký Tình nhẹ nhàng thở ra, hắn càng cảm thấy Nhiếp Miểu tốt.
Những người từng gặp trước kia, luôn sẽ có đủ loại lý do, không hiểu sao mà tức giận vô cớ, còn Nhiếp Miểu khoan dung độ lượng như vậy.
Tiến lùi có độ, khoan dung lại hiền lành.
Chu Ký Tình thích kiểu bạn bè như Nhiếp Miểu.
Hắn vui vẻ đồng ý đề nghị của Nhiếp Miểu, không hề nhắc lại chuyện cũ.
Khu trò chơi không kích thích, Chu Ký Tình lường trước sẽ có rất nhiều người, lại không ngờ cũng có nhiều người trưởng thành như vậy, hơn nữa hết sức chen chúc.
Mà Nhiếp Miểu không biết vì sao, còn chuyên xếp hàng chỗ đông nghịt người.
Còn bảo: "Người càng nhiều, càng chứng minh trò chơi này rất vui.
"
Chu Ký Tình không cảm thấy vòng quay ngựa gỗ có cái gì vui, lúc xếp hàng thì đông, người phía trước dồn về sau, người phía sau dồn lên trước, may là bên cạnh có lan can bảo vệ, hắn vẫn luôn giữ, không đến nỗi đụng vào Nhiếp Miểu phía trước.
Nhưng Nhiếp Miểu, dường như đứng không vững, luôn đụng phải hắn.
Chu Ký Tình nhỏ giọng nói: "Cậu đỡ cái này, sẽ không ngã trái ngã phải nữa.
Sức lực của cậu lớn, khẳng định không thành vấn đề.
"
Nhiếp Miểu khi bước vào công viên giải trí, hơi không cẩn thận thể hiện sức lực quá lớn: "! "
Bây giờ hối hận rồi, có ngàn ngàn vạn vạn cách để Nhiếp Hòa Nghi cút, làm sao cứ cố tình cậy mạnh? Giờ còn không thể danh chính ngôn thuận nói mình đỡ không vững.
Trò chơi liên tiếp mấy người xếp hàng lúc nhúc, Chu Ký Tình đều lù lù bất động, hoàn toàn không đụng phải Nhiếp Miểu.
Thậm chí Nhiếp Miểu còn cố ý muốn xếp hàng sau Chu Ký Tình, nghĩ hai người đều cao hòm hòm nhau, đến lúc đó y để người phía sau chen một chút, đồng thời gọi Chu Ký Tình một cái, canh thời gian đó đâm qua, như vậy không cẩn thận hôn mặt Chu Ký Tình là được.
Nhưng kế hoạch không so được với biến hóa, lần đầu mém xíu đã thành công, nhưng bị Chu Ký Tinh nhanh tay lẹ mắt ấn bả vai xuống, chỉ còn cách mỗi mấy centimet nữa là đã hôn lên mặt.
Hơi thở của hai người bởi khoảng cách cực gần mà quyện vào nhau.
Nhưng Chu Ký Tình không có chút suy nghĩ ái muội nào, ấn bả vai Nhiếp Miểu, đổi vị trí với y, lại nói: "Cậu vẫn đứng trước tôi đi, phía trước không chen như vậy.
"
Nói xong, còn nhịn không được lẩm bẩm tự hỏi: "Sức của cậu không phải rất khỏe sao? Làm sao không giữ vững can lan được?"
Nhiếp Miểu: "! "
Kế hoạch chen chúc thất bại, Nhiếp Miểu cũng từ bỏ ý tưởng hôn mặt Chu Ký Tình dưới hoàn cảnh đông đúc này.
Không phải y nhẹ nhàng từ bỏ, thật sự là đôi mắt của thân thể này không được tốt, không biết dính thứ gì, tơ máu nổi lên.
Nhiếp Miểu không thể không tạm dừng, tìm một chỗ, tự mình nhỏ thuốc nhỏ mắt.
Nhiếp Miểu không thường làm loại chuyện này, nhỏ vài lần cũng chưa vào.
"Để tôi giúp cậu.
" Chu Ký Tình thấy mắt y đỏ bừng, bèn đưa ra ý kiến, "Tôi biết nhỏ cái này.
"
Hắn từng có kinh nghiệm thức đêm vẽ tranh, trong thời gian đó, thường xuyên dùng thuốc nhỏ mắt.
Nhanh chóng và ổn định.
Nhưng tự mình nhỏ và nhỏ cho người khác vẫn khác nhau rất lớn.
Chu Ký Tình bảo Nhiếp Miểu ngửa đầu, còn hắn đứng lên, khom lưng cúi người, một tay cầm thuốc nhỏ mắt, một tay nhẹ nhàng mở mí mắt của Nhiếp Miểu.
Mặc dù lông mi dài của Nhiếp Miểu kịch liệt run rẩy, khóe mắt đỏ lên, cả người thoạt nhìn yếu ớt lại lộ ra cứng rắn, rất dễ dàng khiến người ta dâng lên tâm tư làm nhục, nhưng Chu Ký Tình không dao động, nhanh chóng nhỏ xong một con mắt.
Nếu không phải Nhiếp Miểu giãy giụa cực, hắn thậm chí có thể nhỏ xong con mắt còn lại.
"Không sao chứ?" Chu Ký Tình đứng trước mặt Nhiếp Miểu hỏi.
Chờ sau khi y hàm hồ gật đầu, lại banh con mắt còn lại của Nhiếp Miểu, muốn giống trước đó, nhanh chóng nhỏ xong.
Nhưng lúc này đây không thông thuận như thế, bởi vì khi Chu Ký Tình vừa muốn nhỏ, sau lưng đột nhiên xuất hiện một lực mạnh, đẩy hắn về phía trước.
Hắn loạng choạng, đè trên người Nhiếp Miểu, cánh môi mềm mại cũng hơi khô chạm vào giữa mày Nhiếp Miểu.
======
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Tiểu Chu thẳng tắp thẳng tắp!.