Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Gió từ cửa sổ thổi vào.
Chu Ký Nhìn thấy mớ tóc mai trên trán Nhiếp Miểu nhẹ nhàng đong đưa, nghe thấy nhũ danh Nhiếp Miểu nói, không hiểu sao trong đầu không chịu khống chế lóe lên một hình ảnh.
Con mèo con trắng đi trên con đập cao, bộ lông trắng muốt mềm mại của nó bị gió chiều thổi tung dưới ánh hoàng hôn chiều tà.
Một lớn một nhỏ đi theo sau mèo con.
Đứa bé đuổi theo con mèo màu trắng, kêu lên với chất giọng mềm mại: "Mèo con, mèo con ——"
"Nó tên Inckes." Cậu thanh niên mặc cảnh phục chỉnh tề đi sau sau khi nghe thấy tiếng kêu của đứa bé, sải một bước rộng tiến lên, nhấc bổng đứa bé, nhìn chằm chằm nó, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp đầy vẻ nghiêm túc cùng cảnh cáo, "Chu Chu, không được gọi nó là mèo con (tiểu miêu)."
Chu Ký Tình có chút thất thần, không tự chủ được hô một tiếng: "Inckes."
Nhiếp Miểu chững lại, phản xạ có điều kiện hỏi lại một câu: "Cái gì?"
"Không." Chu Ký Tình lắc đầu, "Trước kia tôi từng nuôi một con mèo con, khi còn bé tôi gọi nó là mèo con, anh tôi, anh tôi luôn rất tức giận, buộc tôi phải gọi tên mèo con, nó tên Inckes."
Nói xong, Chu Ký Tình hơi mang xin lỗi nhìn Nhiếp Miểu nói: "Xin lỗi, tôi không có ý chê cười nhũ danh của cậu, chỉ là không tự giác nghĩ tới cái này."
Nhiếp Miểu hiểu Chu Ký Tình, y tự nhiên biết Chu Ký Tình sẽ không chê cười nhũ danh của mình, nhưng vẻ mặt của y vẫn nghiêm nghị như cũ.
Y nhịn không được truy vấn: "Anh còn có anh trai? Không phải anh là con một sao?"
Chu Ký Tình ngừng lại, hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, châm chước mấy phen, thật cẩn thận nói: "Không phải anh ruột, khi còn nhỏ bị lạc, được một anh cảnh sát nhặt được."
"Nhặt được ở đâu?" Nhiếp Miểu khí thế nghiêm nghị, trên mặt không thấy ý cười, chỉ còn vội vàng cùng gấp gáp, "Nhà ga xe lửa sao?!"
Chu Ký Tình kinh ngạc nhìn Nhiếp Miểu: "Làm sao cậu biết?"
Nhiếp Miểu đương nhiên biết, bởi vì y từng nhặt một đứa bé ở nhà ga xe lửa, đưa đứa bé đến nhà ông cố ở nông thôn và nuôi một con mèo trắng tên Inckes!
Y rất kích động, hận không thể bá vai Chu Ký Tình hỏi hắn vì sao lại đột nhiên chết, lại đến cái nơi này.
Nhưng lý trí áp xuống.
Nhiếp Miểu nói dối cực dễ dàng, y cười khổ: "Tôi trước kia, cũng từng bị bắt cóc ở nhà ga xe lửa.
Thực tế là bị vứt ở ga xe lửa, tôi bị tráo với Nhiếp Hòa Nghi lúc mới sinh, mẹ của Nhiếp Hòa Nghi mang tôi đi, nuôi đến bốn năm tuổi, nhà nghèo, nuôi không nổi nữa liền vứt tôi ở ga xe lửa, tôi thành cô nhi."
Nghe Nhiếp Miểu miêu tả, Chu Ký Tình có một loại cảm xúc cùng là người lưu lạc thiên nhai.
Hắn không biết mẹ đẻ là ai, cũng bị mẹ nuôi vứt bỏ ở ga tàu hỏa.
Chẳng qua hắn được anh trai mặc cảnh phục nhặt về, từng có một đoạn ký ức vui sướng.
Trên mặt Chu Ký Tình hiện lên vài phần thương tiếc, hắn muốn nói với Nhiếp Miểu rằng, sau này hắn sẽ học tốt cách trở thành một người anh, nhưng có một số người luôn đến không sớm không muộn.
Di động của Chu Ký Tình vang lên.
Là Lưu Hằng.
Chu Ký Tình bắt máy.
Lời còn chưa kịp nói, liền nghe thấy Lưu Hằng như Gatling, đùng đùng đùng nói: "Sếp, Hà tổng tới, anh ta yêu cầu ngay bây giờ, lập tức, lập tức muốn gặp cậu, nếu không anh ta sẽ khử đầu tư.
Còn nữa, Đại Chu tổng tới, đang gặp mặt Hà tổng, hai người dường như đang ở phòng khách đàm luận về việc Nhiếp đặc bí."
Súng Gatling là một loại súng nhiều nòng bắn nhanh.
Chu Ký Tình nhíu mày: "Anh ta muốn gặp tôi, lại ở phòng khách, đàm luận với Đại Chu tổng về việc của thầy Nhiếp?"
Lưu Hằng nói: "Đúng vậy, Đại Chu tổng thậm chí định ngày hẹn nhân viên quản lý, giữa trưa ăn cơm ở Đông Nhạc Lâu, theo thông tin chúng tôi nghe được, bọn họ cho rằng sếp với Nhiếp đặc bí có quan hệ nam nam không chính đáng, bọn họ muốn xin sếp công tư phân minh, không vì nam sắc mê hoặc, phòng ngừa Nhiếp đại thiếu tập đoàn Nhiếp thị lợi dụng vị trí mà sếp giao cho, đánh cắp cơ mật công ty."
Chu Ký Tình nghe không hiểu được, đây đều là chuyện gì?
"Chẳng lẽ tôi không có quyền thuê một người thầy, một người công nhân sao?!"
Nhiếp Miểu nghe thấy Chu Ký Tình phẫn nộ chất vấn, nhướng mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Ký Tình giống đứa trẻ giận dỗi, nắm chặt nắm tay, buồn không hé răng.
Mặt mày anh đĩnh âm trầm đến làm người ta sợ hãi, Nhiếp Miểu dỗ dành hắn: "Đừng tức giận, để tôi xử lý, được không?"
Chu Ký Tình lắc đầu, hắn nghĩ chuyện này cần hắn tự mình tới xử lý.
Đây không phải việc công, đây là sự bài xích và nghi ngờ của người khác với Nhiếp Miểu.
Mời Nhiếp Miểu đến hỗ trợ mình, lại không thể làm người xung quanh tôn trọng Nhiếp Miểu, đây là vấn đề của hắn.
Chu Ký Tình hít sâu một hơi nói: "Đại Chu tổng ở đâu? Bảo ông ấy ở văn phòng đợi tôi."
Hắn muốn đi giáp mặt chất vấn Chu Ôn Luân, hỏi ông rốt cuộc muốn làm gì!
Không đảm nhận trách nhiệm của một người cha, vì cái gì còn muốn lại đây gây sự!
"Thư ký Lưu, làm phiền anh, tạm biệt." Chu Ký Tình lễ phép tạm biệt rồi cúp điện thoại.
Lưu Hằng nghe báo bận bên tai: "..."
Bây giờ gã đang bất an, phi thường bất an, vừa rồi mắc gì chọn gọi báo cáo cho sếp vậy? Chẳng lẽ lâu như vậy, còn không rõ ràng phân lượng của sếp?
Loại chuyện này, vừa mới bắt đầu nên trực tiếp thông báo cho Nhiếp đặc bí mới đúng.
Như vậy khẳng định không đến nỗi bị sếp yêu cầu đưa Đại Chu tổng không dễ chiêu đãi tới văn phòng.
Lưu Hằng thở dài, đứng dậy kêu nữ thư ký xinh đẹp nhất, cũng biết nói chuyện nhất trong đoàn, cùng nhau đi tìm Đại Chu tổng Chu Ôn Luân.
Trước khi vào thang máy, Lưu Hằng hơi hơi suy xét, vẫn là gửi tin nhắn WeChat cho Nhiếp Miểu, báo cho tình hình hiện tại.
Cũng mịt mờ bày tỏ hy vọng Nhiếp Miểu có thể xử lý sự kiện này trước khi sếp thao tác loạn xạ.
Nhưng người gã ký thác kỳ vọng, giờ phút này đang bị Chu Ký Tình từ chối cho đi theo.
"Tôi tự mình đi, chuyện này nên là tôi phụ trách." Chu Ký Tình không hiểu Nhiếp Miểu làm sao suy đoán được sự tình, nhưng hắn vẫn kiên quyết với ý kiến của mình.
"Sếp." Nhiếp Miểu nói chính sự cũng không cố ý ái muội gọi anh, y cố gắng bẻ quan niệm của Chu Ký Tình, "Không thuyết phục được người, là yêu cầu lấy thực lực làm người tin phục, anh ra mặt bãi bình chuyện này, sẽ chỉ khiến càng nhiều người cho rằng tôi không có thực lực."
Còn có một điều Nhiếp Miểu chưa nói, y cảm thấy, Chu Ký Tình không có kỹ năng kinh doanh sáng suốt trị không được chuyện này.
Hắn thẳng thắn trắng ra, quyết giữ ý mình.
Nhiếp Miểu không cần đoán cũng biết, hắn đi gặp Đại Chu tổng, quanh co lòng vòng đều không làm, sẽ trực tiếp chất vấn.
Nhưng mấy vấn đề này, Nhiếp Miểu một chữ cũng sẽ không nói.
Muốn theo đuổi một người, công lược một người, chỉ nói về vấn đề của người khác, không bị ghét mới là lạ!
Nhiếp Miểu nói Chu Ký Tình tốt, dỗ người: "Sếp, anh cũng không muốn sau này tôi làm việc càng thuận lợi hơn sao? Anh cho tôi đi cùng anh, anh ở phía sau chống lưng cho tôi, tôi lại dùng thực lực để bọn họ câm miệng, được không?"
Muốn theo đuổi người khác, tự nhiên là cần dung nhập vào mọi mặt trong cuộc sống của đối phương.
Không thể nhất thời ham cảm động, để cho một người đơn độc đi xử lý.
Mặc kệ là sung sướng hay là nguy hiểm, hoặc là trắc trở, đều phải cùng nhau trải qua, tạo nên kỷ niệm, như vậy mới gọi là nước ấm nấu ếch xanh.
Nước ấm nấu ếch xanh: khi bỏ con ếch vào nước sôi, nó sẽ nhảy ra, nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun nóng, nó sẽ không phát hiện nguy hiểm mà bị nấu chết, câu chuyện dùng để ẩn dụ mọi người không thể hoặc không muốn chú ý hoặc không có phản ứng với uy hiếp sinh ra dần dần.
Chờ đến khi bé con phản ứng lại, nhớ đến biết bao nhiêu là ký ức, nói cắt đứt quan hệ, không lui tới nữa, liền không dễ dàng làm được như vậy.
Nhiếp Miểu thấy Chu Ký Tình do dự, y bỏ thêm một nắm lửa vào: "Anh Tiểu Chu, làm ơn, để em tới, được không?"
Giọng nói Nhiếp Miểu thoải mái sảng khoái, không có nửa phần dẹo, nhưng tiếng nói thoáng đè thấp xuống, nghe vào như đang yếu thế, đang khẩn cầu.
Còn gọi anh.
Chu Ký Tình lập chí trở thành một người anh trai tốt không kiên định muốn tự mình xử lý nữa.
Hắn cau mày nói: "Cậu ăn bữa sáng trước, ăn xong rồi lại đi."
Nhiếp Miểu nhếch lên khóe môi, không nói hai lời tấp người trước bàn ăn bữa sáng, vừa ăn còn vừa mơ hồ không rõ nói: "Em nhanh thôi, nhanh thôi."
Tập đoàn Chu thị, phòng khách.
Lưu Hằng đưa mắt ra hiệu với nữ thư ký Anna, Anna lập tức cười tủm tỉm nói với Chu Ôn Luân: "Đại Chu tổng, ngài không phải đến gặp sếp sao? Chúng ta đến phòng khách tầng hai mươi ba chờ nhé?"
Hà Nhạc ngồi đối diện Chu Ôn Luân đang chơi di động, nghe thấy lời của Anna, anh ta khẽ cười một tiếng nói: "Thế nào? Đây là muốn tách tôi với chú Chu sao? Ai cho các người chủ ý này, Nhiếp Miểu kia sao?"
Nhắc đến cái tên Nhiếp Miểu, Chu Ôn Luân liền hung hăng đập bàn.
"Thằng nhóc Nhiếp gia, không ở nhà nó chơi, đến Chu thị chúng ta làm gì? Còn cực có quyền uy, Lưu Hằng, khi nào Chu thị nghe theo Nhiếp Miểu nói?!"
Lưu Hằng nhìn thoáng qua Hà Nhạc, nghĩ thầm Hà tổng này trước nay không phải đặc biệt ủng hộ sếp của bọn họ sao? Trong tối ngoài sáng giúp đỡ Chu Ký Tình ứng đối người Chu gia vô số lần, hiện tại sao lại ở trước mặt Đại Chu tổng châm ngòi thổi gió, đối phó sếp?
Rốt cuộc tình hình là thế nào?
Lưu Hằng không rõ, cũng không cảm thấy đây là điều mình cần phải hiểu, gã bày ra gương mặt tươi cười giả dối: "Chúng tôi theo như yêu cầu của Hà tổng, liên hệ sếp, đúng sự thật nói tình hình hiện tại, sếp dặn dò chúng tôi đưa Đại Chu tổng đến văn phòng lầu hai mươi ba chờ, về phần Hà tổng, sếp của chúng tôi không dặn dò gì."
Dừng lại một chút, Lưu Hằng lại nói: "Về những gì Hà tổng nói, Nhiếp đặc bí ra chủ ý cho chúng tôi...!Xin Hà tổng đừng hiểu lầm, tập đoàn Chu thị chúng tôi là tập đoàn rất nhân tính hóa, cuối tuần nhân viên thay phiên, chúng tôi tuyệt đối sẽ không chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của họ."
Phát biểu của Lưu Hằng có thể nói là không chê vào đâu được.
Không chút hoang mang đối ứng tất cả vấn đề của Hà Nhạc.
Thậm chí còn điểm danh sự thật rằng Hà Nhạc bị sếp bọn họ làm lơ.
Hà Nhạc sa sầm mặt: "Ý anh là gì?"
Lưu Hằng không thừa nhận mình trào phúng người, thoạt nhìn đặc biệt trung thực, hỏi: "Hà tổng có câu nào không rõ? Tôi theo sếp lâu như vậy, vẫn có chút hiểu biết cá tính của sếp, giải thích cho Hà tổng, vẫn có thể miễn miễn cưỡng cưỡng."
"Lưu Hằng, tôi nhớ rõ trước kia là tôi đề cử anh với A Tình." Hà Nhạc híp mắt hỏi.
"Đúng vậy." Lưu Hằng không chút hoang mang, chân thành cảm tạ, "Cho tới bây giờ tôi vẫn nhớ như in Hà tổng cổ vũ tôi, bảo tôi làm việc thật tốt, chỉ cần tôi rõ ràng ai trả lương cho tôi, ai là sếp của tôi, đừng nghĩ đến việc ăn cây táo rào cây sung, tiền đồ của tôi nhất định là một mảnh tươi sáng."
Hà Nhạc không phải kẻ ngốc, chỗ nào nghe không ra Lưu Hằng ngoài mặt trả lời, trên thực tế câu từ châu ngọc, toàn là châm chọc.
Hà Nhạc cười khẩy: "Tôi nghe nói khoảng thời gian trước anh còn muốn từ chức, không ít người còn nói anh là người tốt, còn muốn hỗ trợ phụng dưỡng cha mẹ bạn gái đã qua đời."
Trong mắt Lưu Hằng hiện lên khói mù.
Đây là cớ lúc trước gã thuận miệng nói dối lừa Chu Ký tình, không ngờ tới Hà Nhạc dùng nó bật lại gã.
Muốn dùng chuyện này uy hiếp gã sao? Sau đó liên hợp với gã đuổi Nhiếp Miểu đi?
Nhưng hủy diệt hết đi! Gã thay đổi chủ ý ở lại tập đoàn Chu thị, đó chính là vì sếp mời Nhiếp Miểu tới, gã cũng không có bệnh, đuổi Nhiếp Miểu đi, gã ở lại xem sếp bao cỏ phung phí gia nghiệp?
Ngay khi Lưu Hằng định đáp trả, cửa phòng khách bị đẩy ra, Nhiếp Miểu và Chu Ký Tình song song bước vào.
"Hà tổng, anh biết nhiều về đồng đặc bí chỗ chúng tôi như vậy, là muốn đào nhân tài sao?" Nhiếp Miểu hỏi.
Hà Nhạc không phản ứng Nhiếp Miểu, tầm mắt trực tiếp dừng trên người Chu Ký Tình.
Nhưng Chu Ký Tình nhìn anh ta một cái, liền nhăn mày quay đi, thoạt nhìn là phi thường không thích, phi thường bài xích.
Hà Nhạc nghĩ, Chu Ký Tình cãi nhau với anh ta bao nhiêu lần? Lần nào không phải hôm sau liền quên? Hiện tại còn ghi hận, khẳng định chính là Nhiếp Miểu này châm ngòi thổi gió!
Càng nghĩ, Hà Nhạc càng tức giận.
Chẳng qua anh ta cũng không ngớ ngẩn mà cãi với Chu Ký Tình, mà là nhìn Chu Ôn Luân, giới thiệu một tiếng: "Chú Chu, vị vừa nói chuyện chính là Nhiếp Miểu Nhiếp tiên sinh bên cạnh A Tình."
Chu Ôn Luân chính là chim đầu đàn.
Gã cũng không phụ kỳ vọng của Hà Nhạc, nghiêm mặt đứng lên, căm tức nhìn Chu Ký Tình: "Tiểu tử thúi! Tao bảo một mình mày đến, mày đem người này lại đây làm gì?! Mày sợ Chu thị không thay họ Nhiếp đúng không?!"
"Dùng người không nghi, nghi người không dùng." Chu Ký Tình vẫn không nhịn được, tuy rằng hắn không có thiên phú gì ở phương diện làm doanh nhân, nhưng thông dụng một ít quy tắc, hắn lạnh mặt nhìn chằm chằm Chu Ôn Luân, phản bác, "Ông nội cho con đảm nhiệm CEO tập đoàn Chu thị, mời người nào, dùng người nào, chẳng lẽ con không có quyền này sao?!"
Chu Ôn Luân là một bao cỏ khốn nạn.
Gã không có cách phủ nhận quyền lợi của Chu Ký Tình, chỉ công kích một chút: "Tao là ba! Tao bảo mày sa thải người này, mày liền sa thải cho tao!"
Nhiếp Miểu cười một tiếng: "Chú Chu, tôi nghe nói chú còn chẳng phải cổ đông đúng không? Tiền mỗi tháng đều là ông Chu chuyển cho chú, cho chú tiêu vặt, nói cách khác, chú với Chu thị, trên thực tế không liên quan gì, cũng không có bất cứ quyền điều phối nhân viên nào."
Chu Ôn Luân không thích Nhiếp Miểu, lần trước chơi cờ với ba ruột Nhiếp Miểu, nghe nói thằng nhóc Nhiếp gia tìm trở về là đứa vô lương tâm, chỉ a dua nịnh nọt với Chu lão gia tử, lạnh nhạt với ba mẹ ruột.
Đây là người chỉ biết đến lợi ích, không phải thứ gì tốt.
Hiện tại ở cấu kết một chỗ với con gã, khẳng định là mưu đồ sản nghiệp Chu gia!
Chu Ôn Luân chán ghét liếc nhìn Nhiếp Miểu một cái: "Tao nói chuyện với mày à? Một người họ Nhiếp như mày, quản được chuyện Chu gia chúng ta sao? Khúm núm nịnh bợ một thằng khốn, mày không có tư cách nói chuyện ở đây!"
"Chu Ôn Luân!" Chu Ký Tình nhịn không được, đột ngột đứng lên, "Nhiếp Miểu là gia sư tôi mời đến, phụ tá tôi mời đến, xin ông tỏ ra tôn trọng một chút! Nếu như ông còn muốn ở đâu xúc phạm người của tôi, vậy tôi chỉ có thể áp dụng biện pháp cực đoan."
======
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiếp Miểu: Vâng, tôi là người của cậu:)
Lời editor: Ờm, chuyện là tuần này, tuần sau (có thể là tuần sau nữa) mình có lịch kiểm tra và vài thứ linh tinh nhà trường bày vẽ, thời gian rảnh không nhiều, cũng lười lên mạng nữa.
Hôm nào có sức mình sẽ đăng, không thì thôi ha, chắc giữa tháng quay lại ngày/chương.
Thêm thông báo nữa là đổi lịch đăng chương, từ h thành -h sáng.
.