Chương
Tôn Hiểu Vân lúc này mới nhẹ giọng nói: “Haiz, đúng là tra nam tiện nữ, chết không được tử tế mà.”
Tôn Hiểu Vân giống như đang mắng chồng cũ của Du Ân và tình nhân, nhưng cô ấy cũng liếc nhẹ Thẩm Dao đang ngồi ở ghế chủ vị, rõ ràng Tôn Hiểu Vân là một người thông minh, và cô ấy đã nhìn ra cái đồ tiểu tam trong miệng Du Ân có liên quan đến Thẩm Dao.
Tôn Hiểu Vân nói một câu chết không được tử tế, thiếu chút nữa khiến Thẩm Dao nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi của mình, muốn xé nát Tôn Hiểu Vân ra.
Nhưng cô ta biết nếu làm vậy thì mình sẽ bị vạch trần là tiểu tam, nên chỉ có thể chịu đựng lời nói khó chịu này.
Tô Ngưng rất đúng lúc tiếp lời: “Không phải sao, nghe nói bây giờ tiểu tam đó thảm lắm, không những không lấy được chồng cũ của Du Ân mà còn bị vạch mặt vì mấy chuyện bẩn thỉu, và bị chồng cũ của Du Ân hung hăng dạy dỗ một trận, hiện tại anh ấy chán ghét tiểu tam kia đến cùng cực luôn.”
“Danh tiếng của tiểu tam đó cũng không còn nữa, sự nghiệp cũng mất luôn, chậc chậc, bây giờ chỉ có thể trốn trong bóng tối hại người khác thôi.” Tô Ngưng nói xong, Thẩm Dao tức giận đến mức phổi sắp nổ tung luôn rồi.
Cô ta thảm lúc nào chứ?
Hiện tại cô ta tốt hơn bất cứ ai cơ mà!
“Đúng là tự tạo nghiệp thì không thể sống tốt nổi.”
“Du Ân bây giờ là cô chủ nhà họ Diệp, chồng cũ hẳn là đã hối hận vì đã làm sai nhỉ?”
“Tôi rất muốn biết mặt mũi của tiểu tam đó là ai ghê, cười chết mất.”
Tô Ngưng liếc mắt nhìn vẻ mặt luống cuống nhớn nhác của Thẩm Dao, nhưng chỉ có thể kìm lại biểu cảm của mình, cô ấy chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, thật là dễ chịu, cô ấy thích nhất tiết mục mất mặt này, Thẩm Dao đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Tâm trạng của Du Ân cũng tốt giống như Tô Ngưng, thậm chí nụ cười trên mặt cũng sâu hơn rất nhiều, hoàn toàn không có hình ảnh xấu hổ hay không thể ngẩng đầu lên.
Tô Ngưng tiếp tục ngược đãi Thẩm Dao một lần nữa: “Điều trào phúng nhất là chồng cũ của Du Ân đã nhìn thấy sự tốt đẹp của Du Ân sau khi ly hôn, và giờ anh ta khóc lóc la hét rằng anh ta đang theo đuổi Du Ân, cầu xin Du Ân tái hôn với anh ta đấy.”
Mọi người kinh ngạc: “Không phải chứ? Còn có chuyện như vậy ư?”
“Lúc trước tôi đọc tin tức có nói gia cảnh chồng cũ của Du Ân cũng rất tốt. Sau khi ly hôn lâu như vậy anh ấy không tìm ai khác sao?”
Ý người đó là người đàn ông như chồng cũ của Du Ân chắc chắn không thiếu phụ nữ, đã ly hôn thì chắc chắn sẽ có phụ nữ khác, không ngờ lại nghe tin chồng cũ quay lại theo đuổi Du Ân.
Tô Ngưng nói rất ngông cuồng: “Các cô không biết hiện tại tên chồng cũ giống chó như thế nào đâu, còn về gia cảnh bất phàm thì trước kia hầu như anh ta chỉ có cơm đưa tới mồm, nhưng bây giờ vì Du Ân mà anh ta còn học nấu ăn đấy.”
Mọi người đều sốc khi nghe tin.
Phó Đình Viễn học nấu ăn để nấu cho Du Ân?
Thẩm Dao càng kinh ngạc đến mức hai mắt sắp rớt ra ngoài.
Làm sao có thể chứ?
Làm sao một cậu chủ kiêu hãnh như Phó Đình Viễn lại có thể xuống bếp nấu ăn được?