Chương
Trong lòng Thẩm Dao có linh tính không tốt, cô ta nhìn thấy Du Ân mím môi cười, giơ tay chạm phím uyển chuyển, giai điệu êm ái dễ chịu lập tức tuôn ra trong không gian tĩnh mịch.
Giai điệu tuyệt đẹp khiến những người có mặt hơi ngẩn ra, Thẩm Dao cũng ngẩn ra.
Du Ân có thể chơi piano ư?
Hơn nữa nghe cô xử lý nhiều chi tiết nhỏ, rõ ràng là cô đã học đàn một cách chuyên nghiệp và có hệ thống, điều này sao có thể chứ?
Thẩm Dao lắc đầu không tin rồi lảo đảo lùi lại mấy bước, không tin người phụ nữ đang ngồi duyên dáng trước cây đàn lúc này chính là Du Ân.
Cô ta đã điều tra rõ ràng, cho tới bây giờ Du Ân chưa từng học đàn mà.
Du Thế Quần cũng không thích Du Ân, hoàn toàn không để Du Ân đi học đàn piano gì cả, có thể học văn hóa xong đã là tốt lắm rồi…
Mặc kệ sự khó tin của Thẩm Dao, Du Ân vẫn đang chơi piano một cách thoải mái, giai điệu vang lên rất êm tai.
Tô Ngưng bình tĩnh đến bên cạnh Thẩm Dao, khinh thường nói: “Cô Thẩm, chỉ số IQ của cô thật đáng lo ngại. Cho dù từ nhỏ Du Ân không học đàn, chẳng lẽ ngày sau không thể học được sao?”
Thẩm Dao nghiến răng trừng cô ấy: “Vừa rồi hai người đều đang đóng kịch ư?”
Vừa rồi Du Ân trông có vẻ khó xử, cô ta còn nghĩ rằng có thể thấy được cảnh Du An bẽ mặt. Ai ngờ, lúc này Du Ân lại đang kiểm soát mọi thứ, như thể cô đang ở trong một buổi hòa nhạc vậy.
Tô Ngưng gật đầu thừa nhận không chút giấu giếm: “Đúng vậy, kỹ năng diễn xuất của chúng tôi thế nào, cô Thẩm?”
Cử chỉ tự mãn đắc ý trên nụ cười của Tô Ngưng khiến Thẩm Dao bốc khói đầu vì tức giận, lại nghĩ vừa rồi Tô Ngưng đã chế nhạo chỉ số IQ của cô ta, Thẩm Dao chỉ muốn xé nát Tô Ngưng ra.
Tô Ngưng nói tiếp: “Nói đến Du Ân chơi đàn tốt như vậy, tôi muốn cảm ơn Phó Đình Viễn đấy. Nếu không có anh ta, Du Ân sẽ không ngày đêm đi học những thứ này.”
Nếu như trước đây nói ra những lời này, Thẩm Dao sẽ khinh thường sự thỏa hiệp của Du Ân, nhưng bây giờ tình cảnh của cô ta và Du Ân đã thay đổi, Thẩm Dao cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Hai mắt đỏ tươi của cô ta nhìn Du Ân đang thanh lịch và chói lọi trên sân khấu, Thẩm Dao cũng sắp bị Tô Ngưng chọc tức đến phát khóc rồi.
Du Ân lặng lẽ chơi piano, Tô Ngưng thì mỉa mai sắc bén, và Thẩm Dao biết tất cả kế hoạch của cô ta đêm nay đã toang rồi.
Nhưng Tô Ngưng vẫn không buông tha cô ta: “Thẩm Dao, sao cô không thể dừng lại được chứ? Tình cảnh hiện tại của cô, lấy cái gì để tranh với Du Ân hả? Chỉ bằng trái tim của Phó Đình Viễn đặt trên người cô ấy bây giờ, cô đã hoàn toàn thua rồi!”
Thẩm Dao quay đầu lại nhìn chằm chằm Tô Ngưng, Tô Ngưng không chút nào sợ hãi, híp mắt lại, trầm giọng cảnh cáo: “Cô xem nếu cô làm bị thương Du Ân, Phó Đình Viễn có phá nát gia đình cô hay không.”
Cuối cùng, Tô Ngưng lại nói: “Có một đứa con gái hại cha như cô, bố cô coi như xui tám đời, cô cũng không nhìn xem, cô đã hại bố cô thành bộ dạng gì rồi à?”,
Những câu cuối cùng của Tô Ngưng, Thẩm Dao không nhịn được nữa, không chịu nổi mà hét lên: “Tô Ngưng!”
Tô Ngưng nói cô ta đã hãm hại bố, còn nói bố cô ta xui tám đời, Thẩm Dao sắp tức chết rồi.
Thẩm Dao phải thừa nhận rằng cái miệng của Tô Ngưng thực sự rất hung ác.