Chương
Du Ân vô cùng bất lực, cô nói: “Anh Trịnh, anh dù gì cũng đã gia nhập giới giải trí nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh còn chưa rõ sao, có rất nhiều diễn viên đã đổi đời và trở nên nổi tiếng nhờ diễn những vai phản diện cặn bã đấy.”
“Ví dụ như anh chồng trước trong《Nửa đời trước của tôi》, hay ví dụ như Hứa Huyễn Sơn của《Đứng tuổi ba mươi》, đó đều là những nhân vật khiến người xem ghét cay ghét đắng, nhưng nó đã khiến diễn viên thủ vai trở nên nổi tiếng.”
Tuy nhiên, dù Du Ân có tận tình khuyên bảo thế nào, Trịnh Nham vẫn giữ thái độ cực kỳ bài xích với nhân vật nam thứ này.
“Không được, tôi không diễn vai đó, tôi chỉ muốn vào vai nam chính thôi.” Trịnh Nham ỷ việc anh ta có đoạn video trong tay, nên giọng điệu nghe vừa cứng rắn vừa kiên trì.
Phó Đình Viễn trầm mặt xuống, anh nói: “Trịnh Nham, đừng trách tôi không cảnh báo anh trước, nhưng giờ phút anh ngồi ở chỗ chúng tôi đàm phán, nhóm người Thẩm Dao chắc chắn đã biết hết rồi.”
“Nếu bây giờ anh vẫn nhất quyết không chịu giao chứng cứ ra cho chúng tôi, một hai phải giữ đoạn video này trong người, thì chắc chắn nó sẽ chỉ mang đến phiền toái cho anh thôi, hoặc tệ hơn nữa là khiến anh mất mạng cũng không biết chừng.”
Phó Đình Viễn không phải là đang bắn tiếng đe dọa anh ta, ở bên kia Thẩm Dao và Từ Sướng chắc chắn sẽ nghĩ cách lấy đoạn video từ chỗ Trịnh Nham rồi tiêu hủy nó, nếu Trịnh Nham phối hợp với họ thì may chăng được bình yên, còn nếu không phối hợp, thì ai biết bọn họ có thể làm ra chuyện gì.
Phó Đình Viễn cũng thử điều tra Từ Sướng suốt mấy ngày nay, người đàn ông này quanh năm sống ở nước ngoài, mặc dù nhìn thoáng qua vẻ bề ngoài thì trông hào hoa phong nhã, nhưng trên thực tế thủ đoạn hành sự lại vô cùng tàn nhẫn, nếu không thì sao anh ta lại có thể nghĩ ra được trò để Thẩm Dao ngã xuống lầu như vậy chứ.
Nhưng Trịnh Nham hoàn toàn nghe không lọt tai lời Phó Đình Viễn nói, thậm chí anh ta còn tưởng rằng Phó Đình Viễn đang cố tình hù dọa mình, lập tức buồn bực đứng dậy nói: “Sếp Phó, nếu các người đã có thái độ như vậy, thì chúng ta cũng không còn lời nào để thương lượng nữa.”
“Cô Du phải gánh tội danh đả thương người khác trên lưng, nó không chỉ sẽ hủy hoại cô ấy, mà cả Diệp Văn cũng bị hủy hoại theo, bộ phim này tất nhiên cũng sẽ bị hủy hoại!” Trịnh Nham nói rõ tình cảnh hiện tại của Phó Đình Viễn và Du Ân.
“Bản thân anh dù đã biết cô ấy phải gánh trên lưng tội danh không phải của mình, nhưng lại cố tình mượn cơ hội uy hiếp, loại người thiếu đạo đức như anh, tương lai chắc chắn sẽ chẳng có gì.” Lời này của Phó Đình Viễn cũng cho thấy tương lai anh ta mịt mờ, trong tương lai, chỉ cần Phó Đình Viễn còn ở đây dù chỉ một ngày, anh cũng sẽ phong sát Trịnh Nham.
Đừng nói là Trịnh Nham muốn đóng nam chính, ngay cả vai nam thứ kia, hiện tại Phó Đình Viễn cũng không có ý định giao cho anh ta.
“Anh…” Trịnh Nham tức đến nỗi mặt đỏ bừng lên, anh ta căm giận xoay người phủi tay bỏ chạy lấy người.
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của anh ta, câu môi cười khẩy một tiếng, châm chọc: “Hiện thực sẽ dạy anh ta cách làm người.”
Nói không chừng giờ người của Từ Sướng đã đứng đợi Trịnh Nham sẵn trên con đường anh ta trở về, nếu đã vậy rồi, thì anh chỉ đành chúc phúc Trịnh Nham phúc lớn mạng lớn đi.
Có điều, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Phó Đình Viễn vẫn bấm máy gọi cho Chu Mi, kêu cô ấy đuổi theo xe Trịnh Nham.
Có rất ít người biết thân thủ Chu Mi vô cùng tốt, anh cử Chu Mi đi theo Trịnh Nham, người của Từ Sướng rất có thể sẽ chủ quan mà coi khinh cô ấy, và họ chủ yếu sẽ chỉ ra tay đối phó Trịnh Nham, đến lúc đó mình có thể đứng giữa tận dụng thời cơ thu thập chứng cứ.