Chương
Phó Đình Viễn thản nhiên bỏ đi trong ánh mắt trêu chọc của Hứa Hàng.
Sau khi đi vài bước để đuổi theo Du Ân, Phó Đình Viễn đã ngăn cô lại và nói: “Anh sẽ đưa em về.”
Du Ân từ chối: “Không cần, anh cứ làm việc của mình đi, em sẽ bắt taxi về.”
Thường ngày không phải anh bận đến mức không có thời gian ăn uống à, sao gần đây cứ lảng vảng trước mặt cô mãi vậy?
Phó Đình Viễn coi như không nghe thấy lời cô: “ Anh đi lấy xem, em ở cửa đợi anh.”
Du Ân: “…”
Tuy nhiên, Phó Đình Viễn đã rời đi, Du Ân đành phải ra ngoài trước.
Nếu tình cờ có một chiếc taxi đến trước cổng bệnh viện, cô sẽ lên xe rời đi.
Chỉ là, xe của Phó Đình Viễn chạy tới ngay khi cô vừa tới cổng bệnh viện, dừng lại trước mặt cô khiến Du Ân giật mình, cô không biết Phó Đình Viễn lái xe kiểu gì mà nhanh thế.
“Có chuyện xảy ra với Chu Mi rồi, anh đi qua xem, em muốn đi cùng không?” Khuôn mặt Phó Đình Viễn lộ ra từ cửa kính ô tô đang cuộn xuống, vẻ mặt của anh đầy lo lắng.
Du Ân nghe tin Chu Mi xảy ra chuyện, liền nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Phó Đình Viễn nhìn cô chăm chú, khó khăn nói: “Cô ấy… sẩy thai.”
“Cái gì?” Du Ân hít một hơi thật sâu.
Hai chữ sẩy thai là một điều kinh hoàng của tất cả phụ nữ.
Phó Đình Viễn khởi động xe và chở cô về nhà Chu Mi, phải một lúc sau Du Ân mới hoàn hồn, cô lẩm bẩm: “Vậy thì đứa trẻ này… là của Dịch Thận Chi?”
Du Ân thực sự biết rằng đó chỉ có thể là của Dịch Thận Chi, nhưng cô vẫn hơi bối rối và muốn xác nhận lại.
“Đúng.” Phó Đình Viễn đáp.
Du Ân cảm thấy tim mình đau như bị kim đâm. Đau cho Chu Mi, và đau cho đứa trẻ còn chưa kịp đến với thế giới này.
Cô lại buồn bực hỏi: “Dịch Thận Chi không muốn đứa nhỏ này sao?”
Phó Đình Viễn bình tĩnh trở lại: “Em cảm thấy với tính tình của cậu ta thì có thể muốn sao?”
“Cũng đúng.” Du Ân nhếch môi giễu cợt: “Sếp Dịch còn chưa vui vẻ đủ mà, sao có thể để một người phụ nữ và một đứa trẻ trói chặt cuộc đời anh ta chứ.”
Dịch Thận Chi là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, bọn họ đều biết điều đó.
Một người không tin vào tình yêu và không muốn kết hôn làm sao có thể sinh con được?
Mặc dù Du Ân đã chuẩn bị tâm lý khi biết Chu Mi và Dịch Thận Chi cặp kè với nhau, và dù Chu Mi có thể biết rõ điều đó, nhưng Du Ân không thể kiềm chế được nỗi buồn khi nghe tin Chu Mi mất con.Phó Đình Viễn một tay lái xe, một tay kia ôm lấy bàn tay của cô đang co quắp lại vì đau lòng: “Chu Mi quyết định tự bỏ đứa trẻ đi, có lẽ cô ấy cảm thấy như thế tốt hơn.”
Phó Đình Viễn muốn an ủi Du Ân, nhưng Du Ân vẫn nghẹn ngào nói: “Nếu có cơ hội, ai mà không muốn giữ lại đứa con của mình? Dù cô ấy có tự mình phá thai thì cũng không có nghĩa là trong lòng cô ấy không đau, càng đừng nói đến cơn đau trên thân thể.”