Chương
Hẳn là mọi phụ nữ đều biết những tác hại to lớn mà sẩy thai có thể gây ra cho cơ thể người phụ nữ.
Đối với Chu Mi, tình yêu này có thể nói là tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần.
Lời nói của Du Ân khiến Phó Đình Viễn mím môi và trở nên trầm lặng, sự tức giận đối với Dịch Thận Chi đã tụ lại trong lòng anh.
Anh đã nhắc nhở Dịch Thận Chi, đừng làm Chu Mi bị tổn thương, đã có đứa nhỏ rồi còn muốn phá đi, rốt cuộc là muốn gì chứ?
Khi Phó Đình Viễn chở Du Ân đến tầng dưới của nhà Chu Mi, Dịch Thận Chi cũng vừa đi xe hơi đến.
Phó Đình Viễn đột nhiên tức giận khi nhìn thấy Dịch Thận Chi, sau khi bước xuống xe, anh sải bước đến và đấm vào khuôn mặt đẹp trai quyến rũ của Dịch Thận Chi.
Cú đấm của Phó Đình Viễn rất tàn nhẫn và nặng nề, lại tập đấm bốc quanh năm nên Dịch Thận Chi không thể né được cú đấm này, anh ta đã bị hạ gục trên mặt đất chỉ bằng một cú đấm.
Dịch Thận Chi cũng rất khó chịu, lau vết máu trên khóe miệng rồi quát: “Cậu điên rồi sao?”
“Tôi điên ư?” Phó Đình Viễn nhấc cổ áo của Dịch Thận Chi lên, rống to: “Không phải tôi đã cảnh cáo cậu sao? Đừng làm Chu Mi bị tổn thương, nhưng bây giờ cậu đã làm gì hả?”
“Cô ấy có thai mà lại bảo cô ấy phá thai đi, nếu cậu đã không có trách nhiệm, ngay từ đầu đừng nên động vào!”
Phó Đình Viễn mắng một trận, anh lại tức giận đến mức muốn tiếp tục đánh, nhưng Du Ân đã vội vàng đến ngăn anh lại.
Dịch Thận Chi từ trên mặt đất đứng dậy, đôi lông mày nặng trĩu, nói: “Tôi cũng mới biết cô ấy đã phá thai!”
Phó Đình Viễn chế nhạo: “Vậy thì cậu đã biết cô ấy có thai, đúng không?”
“Tôi biết.” Dịch Thận Chi kéo cà vạt quanh cổ xuống. Anh ta và Phó Đình Viễn trở về từ Bắc Kinh vào đêm hôm trước, Chu Mi đã nói với anh ta chuyện này.
“Ồ.” Phó Đình Viễn cười khẩy: “Vậy thì không phải rõ rồi sao?”
“Cậu biết cô ấy có thai, có phải đã giở giọng trở mặt đúng không? Cho dù không trở mặt, có phải là vẫn giữ im lặng đến cùng đúng không?”
Dịch Thận Chi liếc anh một cái, quay mặt đi không nói gì.
Anh ta không trở mặt, nhưng đúng là vẫn giữ im lặng, thậm chí đứng dậy và rời đi.
Vừa rồi Chu Nam gọi điện thoại cho anh ta, anh ta mới biết ngày hôm qua Chu Mi đã đi phá thai.
“Nếu cậu muốn có đứa trẻ này, trước tiên cậu sẽ đưa ra lời hứa hẹn!” Lời nói của Phó Đình Viễn rất hùng hồn và sắc bén: “Nếu cậu im lặng, có nghĩa là cậu không muốn đứa trẻ này. Mặc dù cậu không chính miệng bảo cô ấy phá thai, nhưng cậu cũng đã gián tiếp hạ đao giết người đấy.”
Dịch Thận Chi không thể nghe thêm nữa, bước lên lầu với vẻ mặt ủ rũ.
“Bình tĩnh đi.” Du Ân liếc nhìn ngực Phó Đình Viễn đang phập phồng kịch liệt, dùng giọng nói ấm áp an ủi.
Quen biết Phó Đình Viễn nhiều năm, hiếm khi cô thấy anh tức giận như vậy.
Cô biết Phó Đình Viễn chân thành đối xử với Chu Mi và Chu Nam như người thân, Dịch Thận Chi thực sự cũng đã hơi quá đáng rồi.
Lúc đầu, họ rõ ràng đã khuyên can Dịch Thận Chi đừng động đến Chu Mi, nhưng anh ta vẫn…
Du Ân không biết đây có phải là thói hư tật xấu của đàn ông hay không, luôn cho rằng thứ mình không lấy được mới là thứ tốt nhất, càng không hái được hoa thì lại càng muốn thử.