Chương
Xưng hô xa lạ của cô khiến Phó Đình Viễn bốc hỏa, nhưng cô đã quay lưng đi rồi bận việc của mình, không thèm nhìn anh nữa.
Nhưng để có một bữa tối suôn sẻ, lại còn là bữa tối do cô nấu, anh vẫn phải rời khỏi gian bếp.
Ngay khi Phó Đình Viễn đi ra ngoài, Du Ân đột nhiên cảm thấy không khí trong bếp như dễ thở trở lại, không bị Phó Đình Viễn ngắt lời, Du Ân nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn rồi mang ra, ba người dùng bữa tối vui vẻ cùng nhau.
Sau khi ăn tối, bà Hàn chủ động để lại không gian cho hai người: “Bà lên lầu đọc sách, mấy đứa nói chuyện đi.”
Du Ân không muốn nói chuyện với Phó Đình Viễn. Thứ nhất, bầu không khí tối nay quá mập mờ, thứ hai là không có chủ đề gì để nói. Cô thực sự sợ Phó Đình Viễn sẽ lại nói những lời mùi mẫn gì đấy, cô chịu không nổi.
Vậy nên cô nói với Phó Đình Viễn đang đứng dậy: “Không còn sớm nữa, anh về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Du Ân nghĩ nếu đêm nay anh không về lại Giang Thành thì chắc chắn sẽ ở khách sạn bên ngoài.
Du Ân biết rõ quãng đường đi từ Giang Thành đến đây xa cỡ nào, trời lạnh thế này anh đã đội tuyết lái xe đến thì mau để anh đi nghỉ ngơi thì hơn.
Ai ngờ Phó Đình Viễn ngả người ra chiếc ghế đằng sau, mặt dày nói: “Tối nay anh ở đây.”
Du Ân: “…”
Bà cụ Hàn đang bước lên lầu quay lại nói: “Cháu ở lại cũng được, nhưng ở đây chỉ có hai phòng ngủ thôi, bà và Du Ân mỗi người một phòng, cháu ngủ trên sofa ở phòng khách lầu hai đi.”
Bà cụ Hàn cũng không cố ý làm khó Phó Đình Viễn, bà không thân thiết với Du Ân đến mức có thể ngủ chung một phòng với cô, nhường một gian phòng lại cho anh.
Bà cũng đơn chiếc bao năm, ngủ một mình đã quen, không muốn ngủ cùng người khác nữa.
Bà không thể nói thẳng để Phó Đình Viễn ngủ chung phòng với Du Ân, rõ ràng bà biết quan hệ hai người là đã chia tay mà còn nói thế, vậy thì lại không tôn trọng Du Ân lắm.
Nhưng bà biết Phó Đình Viễn từ xa chạy tới đây chắc chắn sẽ ở lại, dành thời gian với Du Ân nhiều hơn, vậy nên mới sắp xếp như vậy.
Phó Đình Viễn không nói gì thêm mà làm tư thế tay OK với bà cụ Hàn: “Vâng ạ.”
Bà cụ Hàn dặn Du Ân: “Cháu đi lấy gối và chăn mới cho thằng bé đi, trong tủ quần áo phòng cháu ấy.”
“Vâng ạ.” Bà cụ Hàn đi mất, Du Ân không dám nói gì, tuy cô không muốn Phó Đình Viễn ở đây chút nào, nhưng đây cũng không phải nhà cô, cô không có quyền gì ở đây.
Anh là một người đàn ông trưởng thành, ở chung với hai người phụ nữ như họ, ngày mai cả trấn không biết sẽ đồn họ như thế nào.
Tám mươi phần trăm lại đồn anh ngủ với cô!
Anh cố ý ở lại đây, cũng là vì muốn mọi người hiểu nhầm quan hệ giữa họ, sau này chắc chẳng ai dám đến giới thiệu bạn trai cho cô nữa.
Anh đúng là gian xảo mà!
Nghĩ đến đây Du Ân không khỏi ngồi xuống ghế lại, tốt bụng nhắc nhở: “Sofa rất hẹp, anh còn không duỗi chân được, ngủ cả đêm chắc chắn sẽ khó chịu.”