Chương
Trên thế giới này, yêu mà không đến được với nhau không là gì, đau khổ nhất là hai người yêu sâu đậm nhưng lại không đến được với nhau.
Du Ân vừa chuẩn bị bữa sáng xong dọn ra thì bị Phó Đình Viễn kéo đi ra giữa sân: “Có quà cho em nè.”
Du Ân không thể hiểu, cô sợ anh sẽ tặng cô mấy món quà như tỏ tình bằng flycam các thứ.
Đến ngoài sân, cô vừa nhìn là thấy một con người tuyết.
Phó Đình Viễn lại còn đi lấy khăn cổ của mình tới, lại lấy kính râm đeo lên cho người tuyết, cũng có vài nét giống với khí chất con người, rất biết thưởng thức.
Du Ân kinh ngạc: “Đây là do anh đắp ư?”
“Ừ.”, Phó Đình Viễn thỏa mãn mà giới thiệu.
Du Ân đưa ra bình phẩm: “Khá đẹp.”
Nhưng nói xong lại cảm thấy khó xử, hình như anh tự đắp mình, anh tặng cho cô làm gì?
Quay đầu lại liếc anh một cái, cô xoay người đi vào nhà: “Cơm chín rồi.”
Phó Đình Viễn đi theo: “Em không thích à? Lát nữa anh đắp con khác cho em nhé?”
Du Ân từ chối: “Trời lạnh quá, em không muốn đắp.”
Thật ra cô không muốn làm chuyện lãng mạn thế này với anh.
Bản thân sức khoẻ của cô mà bà cụ Hàn còn nói là trông chờ vào số trời, sao cô dám để lại kí ức đẹp với anh như thế này?
Cảnh tượng càng ngọt ngào, sau này hồi ức của cô sẽ càng đắng cay.
Lúc ăn sáng Phó Đình Viễn vờ như vô ý nhìn lướt qua mục dự báo thời tiết, sau đó cau mày bất lực nói: “Trận tuyết này to lắm, đường cao tốc người ta chặn lại rồi, xem ra tối nay cháu vẫn phải tiếp tục ở lại đây một đêm.”
Bà cụ Hàn liếc nhẹ anh một cái, yên lặng ăn sáng không nói gì.
Anh cứ giả vờ tiếp đi, một thương nhân đi công tác nhiều như cơm bữa chả lẽ lại không có thói quen xem dự báo thời tiết mỗi ngày?
Bà không tin anh không biết mấy ngày này sẽ có tuyết lớn.
Rõ ràng là mượn nguyên nhân tuyết lớn để mặt dày ở lại đây.
Bà cụ Hàn không nói, Du Ân ngược lại rất suy sụp: “Cao tốc bị chặn á?”
Du Ân biết mấy ngày này sẽ có tuyết lớn, nhưng cô hoàn toàn bỏ qua chuyện cao tốc sẽ bị chặn, còn tưởng Phó Đình Viễn sẽ đi liền chiều nay.
Cô lấy điện thoại mình ra tra, cao tốc bị chặn thật.
Nghĩ tới việc mình còn phải ở chung với Phó Đình Viễn một ngày, cô bỗng thấy như ngồi trên đống lửa.
Bởi vì với thái độ bây giờ của Phó Đình Viễn, chắc chắn sẽ bám lấy cô, chỉ cần anh ra khách sạn ở thì cô cũng không cần khổ sở thế này.
Ăn sáng xong, phòng khám của bà cụ Hàn lại tiếp tục mở cửa làm việc, bà cụ Hàn bèn tới phòng khám.
Du Ân không nói lại Phó Đình Viễn, cuối cùng bị anh kéo ra sân đắp người tuyết.