Chương
Phó Đình Viễn chưa bao giờ nói chuyện này với cô, gần đến cuối năm, anh cực kỳ bận rộn, ngay cả chuyện đến thị trấn nhỏ đón cô cũng giao cho Chu Nam, thậm chí hôm nay cô đã đến Giang Thành rồi nhưng vẫn chưa gặp mặt anh.
Dung Thanh Nghiêu đã hiểu rõ, nên giải thích đơn giản: “Tôi đã kết hôn với Tống Chước Chước rồi.”
“Kết hôn ư?” Trước giờ Du Ân luôn là người bình tĩnh, nhưng lần này cô thật sự không thể quản được biểu cảm của mình, ngạc nhiên đến nỗi suýt rớt tròng mắt ra ngoài.
Bọn họ không phải là đôi nam nữ đang hẹn hò, cũng chẳng phải đính hôn, mà là bọn họ đã kết hôn?
“Ừm.” Sự ngạc nhiên của Du Ân nằm trong tầm dự đoán của Dung Thanh Nghiêu, nên sau khi đáp lại, anh ta đã chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái của mình cho Du Ân xem.
Du Ân liếc nhìn chiếc nhẫn đó rồi từ từ hoàn hồn lại, lúc nãy cô cũng nhìn thấy trên tay Dung Thanh Nghiêu có đeo một chiếc nhẫn, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kết hôn kia.
Trong giới, Dung Thanh Nghiêu cũng giống như Chung Văn Thành, trước giờ luôn nói không với scandal.
Nhiều người xuất phát từ ác ý, thậm chí còn nói bọn họ thích đàn ông, thật ra bọn họ chỉ đang giữ mình trong sạch mà thôi.
Trên đời này, đa số đàn ông đều đã có người yêu khi ở độ tuổi nên yêu đương và kết hôn, nhưng có một số đàn ông, trong thâm tâm bọn họ không muốn tạm bợ, nếu không gặp được người mình thật sự thích, bọn họ thà sống cô đơn mãi như thế.
Du Ân cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm để đè nén sự ngạc nhiên, bây giờ mới vội nói: “Chúc mừng anh.”
“Cảm ơn cô.” Dung Thanh Nghiêu mỉm cười đáp.
Du Ân quay lại chủ đề chính: “Vì thế cho dù hai người đã là vợ chồng, nhưng anh đề cử cô ấy cũng chỉ vì cô ấy phù hợp với vai diễn thôi đúng không?”
“Đúng vậy.” Dung Thanh Nghiêu nghiêm túc nói: “Tôi tin rằng, có lẽ cô cũng biết, tôi không phải là hạng người làm việc thiên tư.”
“Ừm.” Du Ân khẽ gật đầu, cô tin vào nhân phẩm của Dung Thanh Nghiêu.
“Tôi đã đọc cuốn sách mới của thầy Diệp rất nhiều lần, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy cô ấy thích hợp với vai nữ chính. Trước đây cô ấy đã từng diễn đủ loại nhân vật nhỏ tuyến mười tám, năng lực đồng cảm rất mạnh, tiềm lực vô hạn.”
“Tất nhiên, tôi cũng chỉ đề cử như thế, còn việc có sử dụng cô ấy hay không thì cô hãy bàn bạc với thầy Diệp, đạo diễn và nhà đầu tư rồi hẵng quyết định.”
Dung Thanh Nghiêu không ra sức đề cử Tống Chước Chước, mà thay vào đó nói: “Sở dĩ hôm nay tôi hẹn cô ra ngoài là để trịnh trọng cảm ơn cô.”
“Anh cảm ơn tôi ư?” Du Ân khó hiểu.
Hình như cô chưa từng giúp đỡ Dung Thanh Nghiêu chuyện gì cả, trước đây cô đề cử anh ta đóng vai nam chính trong “Truyền kỳ Dung Phi” cũng vì anh ta thích hợp.
Dung Thanh Nghiêu lắc đầu cười nói: “Tôi rất cảm ơn cô đã đề cử tôi vào vai Duệ Vương, mặc dù bộ phim vẫn chưa phát sóng, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi, vai diễn này sẽ rất hot, đưa tôi lên đỉnh cao trong sự nghiệp diễn xuất của tôi.”
Du Ân khẽ nhíu mày, đưa anh ta lên đỉnh cao trong sự nghiệp diễn xuất của anh ta?