Chương
Tô Ngưng không có ý kiến về việc về Giang Thành cùng cô, nhưng cô ấy lại có ý kiến với hành vi của Phó Đình Viễn: “Ôi con mẹ nó, anh ta đúng là chịu khó gây sức ép, đã diễn đến cảnh mất trí nhớ này rồi!”
“Anh ta có thể đi quay phim thần tượng luôn cũng được đấy.”
“Hai người vốn dĩ cũng là vợ chồng, tớ thật không đành lòng nhìn đường tình của anh ta gian khổ như vậy.”
Du Ân tức giận nói với cô ấy: “Rốt cuộc thì cậu đứng ở bên nào?”
Tô Ngưng đây thật đúng là một gốc cỏ mọc đầu tường, gió chiều nào xoay chiều nấy, lúc thì ủng hộ cô chia tay với Phó Đình Viễn, lúc lại ủng hộ bọn họ kết hôn.
Tô Ngưng khoa trương cảm khái nói: “Thì ra, đây là tình yêu trắc trở của kim cương vương lão ngũ trong truyền thuyết.”
Du Ân chẳng muốn để ý đến cô ấy nữa.
Hai người đặt vé máy bay, thu dọn hành lý đơn giản rồi xuất phát, đến Giang Thành thì có người do ông cụ Phó sai tới đón bọn họ.
Trong phòng bệnh.
Trước khi Du Ân đến.
Dịch Thận Chi tỏ vẻ chê bai Phó Đình Viễn mặc bộ đồ bệnh nhân đang nửa nằm trên giường nói: “Nếu cậu có thể diễn tốt vở kịch mất trí nhớ này, thành công ôm được Du Ân về nhà, tôi lập tức đặt làm một cái cúp hình người tí hon bằng vàng cho cậu.”
“Oscar nợ cậu một giải thưởng, tôi sẽ tặng nó cho cậu!”
Phó Đình Viễn cảnh cáo anh ta: “Cậu bớt ngồi đó nói lời vô nghĩa, đến lúc đó cậu đừng có để lòi đuôi cản trở tôi.”
Dịch Thận Chi không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Người anh em tốt này của anh ta cũng thật trâu bò, suốt đêm trở về từ Bắc Kinh triệu tập mấy người anh em bọn họ, tuyên bố anh muốn diễn một vở kịch mất trí nhớ, theo đuổi lại Du Ân.
Trợn mắt há hốc mồm chính là phản ứng duy nhất lúc ấy của anh ta.
Phản ứng của Hứa Hàng và Giang Kính Hàn cũng không khá hơn là bao, Giang Kính Hàn đeo kính cả ngày ra vẻ lịch sự cũng suýt nữa kinh hãi để rơi kính.
Đương sự Phó Đình Viễn lại bình tĩnh tự nhiên giải thích: “Đúng lúc Đổng Tâm Khiết kia gần đây đang dây dưa với tôi, tôi mất trí nhớ cũng có thể thoát khỏi cô ta.”
Ngày đó sau khi được ông cụ chỉ điểm Phó Đình Viễn nên dùng chút thủ đoạn, trong đầu anh đã bắt đầu nảy sinh kế hoạch này.
Anh vẫn luôn nghĩ khi nào thì thích hợp thực hiện, vừa lúc Đổng Tâm Khiết nhảy ra, còn đuổi theo anh tới tận thủ đô, anh dứt khoát ưu tiên cho kế hoạch mất trí nhớ này trước, dù sao anh cũng không muốn rời xa Du Ân nữa.
Bằng không hôm qua anh cần gì vội vội vàng vàng chạy về từ thủ đô, vốn dĩ anh còn định ở đó thêm mấy ngày.
Về phần tại sao lại gấp gáp trở về, đó đương nhiên là vì anh có thể đút lót đoàn đội bác sĩ bên này, nếu xảy ra cái gọi là “tai nạn xe cộ” hoặc sự cố gì đó ở thủ đô, Diệp Văn mời đoàn đội đến chắc chắn sẽ không có cách nào qua mặt.