Chương
Dịch Thận Chi đứng bên cạnh ai oán nói tiếp: “Chúng ta chỉ nói cho anh ta biết sự thật mà thôi, cuối cùng là bị xem là kẻ địch. Tôi thấy đầu óc anh ta bị đụng hư nên mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi, lúc nào cũng tưởng chúng ta đang nguyền rủa anh ta ly hôn!”
Du Ân không rút tay ra nổi, đành bất lực hỏi Phó Đình Viễn: “Dù bọn họ lừa anh thì không phải vẫn còn ông nội sao, chẳng lẽ ông ấy cũng lừa anh hả?”
Phó Đình Viễn đầy một bụng lửa giận đáp: “Tại sao lại không chứ? Anh đã nhận ra từ lâu rồi, ông ấy căn bản chẳng hề yêu thương đứa cháu trai này, em mới là người thân với ông ấy nhất, ông ấy vốn đứng về phía em chứ gì.”
“Ông ấy đã sớm chướng mắt anh vì đối xử không tốt với em nên mới giúp em gạt anh.”
Ông cụ: “…”
“Anh cũng biết mình đối xử không tốt với Du Ân hả?” Tô Ngưng đứng một bên cất giọng lạnh lùng hỏi Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn cụp mắt nhìn Du Ân, trên mặt hiện rõ vẻ hối hận: “Anh biết trước kia anh quả thật đối xử với em không tốt. Nhưng qua vụ tai nạn xe lần này, khoảnh khắc anh tỉnh lại nhưng không thấy em đâu, anh cảm thấy lòng mình trống rỗng, đáng sợ lắm. Điều này cũng giúp anh nhận ra đời này anh không thể không có em.”
“Du Ân, về sau anh sẽ quý trọng em mà.” Nói xong, Phó Đình Viễn lại kéo tay Du Ân, ôm cô vào lòng.
Tô Ngưng: ”…”
Mẹ kiếp, vậy cũng được nữa hả?
Cái tên Phó Đình Viễn này đúng là lắm mưu nhiều kế, một vụ tai nạn bất ngờ mà cũng bị biến thành lý do cho sự thay đổi thái độ của anh với Du Ân, hơn nữa còn nghe rất hợp lý.
Vừa nãy trên đường tới đây, Tô Ngưng đã thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Không phải bác sĩ nói ký ức của Phó Đình Viễn đã dừng lại ở lúc anh và Du Ân chưa ly hôn sao, nên Tô Ngưng đã quyết định, nếu Phó Đình Viễn dám nói chuyện lạnh nhạt với Du Ân dù chỉ một câu, cô ấy sẽ lập tức tẩn anh một trận.
Mấy năm nay công phu quyền cước của cô ấy vẫn luôn bị ẩn giấu, không có dịp thể hiện, giờ cô ấy phải dùng nó để đánh Phó Đình Viễn một trận nhừ từ mới được.
Nhưng nếu Phó Đình Viễn đối xử dịu dàng, tha thiết với Du Ân, chứng tỏ anh đang giả vờ mất trí nhớ.
Vậy thì cô ấy cũng phải tới tìm Phó Đình Viễn tính sổ mới được. Dám lừa cô ấy và Du Ân chạy từ thủ đô xa xôi về đây, không ăn chút đau khổ thì coi sao được, đúng không?
Ai ngờ Phó Đình Viễn lại lấy vụ tai nạn ra làm cớ cho sự thông suốt của bản thân, nhận ra tầm quan trọng của Du Ân đối với anh. Lý do này đúng là hoàn hảo không ngờ, khiến người ta không tìm thẩy chỗ nào để lên án, thế nên Tô Ngưng chỉ có thể nuốt một bụng lửa giận xuống, không chỗ phát tit.
Đúng lúc này, Dịch Thận Chi đứng bên cạnh bỗng chen miệng vào: “Được rồi được rồi, nếu Du Ân đã trở lại, vậy xem như thành chuyện riêng của hai người, chúng tôi ra ngoài trước, không làm phiền hai người nữa, cứ từ từ tâm sự đi ha.”
Dịch Thận Chi vừa nói xong, lập tức tạm biệt Tô Ngưng, Hứa Hàng và ông cụ, sau đó đi thẳng ra cửa, còn Du Ân vẫn bị Phó Đình Viễn ôm chặt lấy, không nhúc nhích nổi.
Ông cụ vừa đi vừa khuyên Du Ân: “Dù thế nào thì cháu cũng nên trấn an nó trước rồi tính sau.”
Du Ân đành phải đồng ý với ông cụ.
Đợi mọi người ra ngoài hết, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Phó Đình Viễn và Du Ân đang ôm nhau.
Du Ân giơ tay đẩy Phó Đình Viễn đang ôm siết cô đến độ không thở nổi: “Anh buông tôi ra trước đã.”