Chương
“Ông nội, giờ ông định làm thế nào?” Du Ân ngồi xuống ghế, buồn bực hỏi ông cụ.
Từ hành vi của Phó Đình Viễn ban nãy, cô đã nhận ra Phó Đình Viễn tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện hai người đã ly hôn, chẳng lẽ cô phải dùng danh nghĩa vợ chồng để sống chung với anh một lần nữa sao?
Ông cục lắc đầu bất lực: “Ông có thể nói là bây giờ ông cũng chẳng nghĩ ra cách gì ổn không?”
“Ông đã nói hết nước hết cái với nó rồi, thậm chí còn nhắc tới cả chuyện Thiến Thiến đã qua đời, nhưng nó cứ cố chấp cho rằng nó và cháu vẫn chưa ly hôn, còn những chuyện khác thì chẳng thèm quan tâm.”
“Không thì… cháu cứ qua loa lấy lệ với nó vài ngày trước đã?” Ông cụ dò hỏi một câu.
Du Ân không thích như vậy, nếu kết quả cuối cùng vẫn chẳng khác gì ban đầu, thế thì lúc trước cô kiên quyết rời khỏi Phó Đình Viễn còn có nghĩa lý gì nữa chứ? Những lời khó nghe mà cô từng nói, chẳng phải đã khiến Phó Đình Viễn chịu tổn thương vô ích hả?
Có lẽ đã nhìn thấu sự do dự của Du Ân nên ông cụ không kiềm được mà run rẩy rơi lệ: “Ông trời ơi, ông nói xem sao số tôi lại khổ như vậy? Vì sinh ra một thằng con không có chí tiến thủ mà phải lo lắng vất vả cả đời, mãi mới chờ đến lúc cháu trai trưởng thành, có thể gánh vác sự nghiệp của cả gia tộc thì nó lại gặp phải chuyện thế này!”
Không thể phủ nhận một chuyện là vừa thấy ông cụ tỏ vẻ đáng thương, Du Ân lập tức mềm lòng.
“Dù cháu đồng ý tạm thời ở lại, giả vờ chung sống với anh ấy một thời gian thì bên phía gia đình cháu cũng không chịu đâu ạ.” Trước lúc tới đây, Diệp Văn đã nói rất rõ ràng tuyệt đối sẽ không để cô phải chịu uất ức, dù chỉ một chút.
Bây giờ, tuy Phó Đình Viễn không đối xử lạnh lùng với cô, cô cũng không cảm thấy uất ức, nhưng trong lòng thật sự rất khó xử.
Ông cụ chống gậy đứng lên, nói: “Ông sẽ tới gặp ba cháu nói chuyện thử xem. Lần này dù có phải liều cả cái mạng già, ông cũng phải tranh thủ được một cơ hội về cho Đình Viễn.”
“Cháu gọi cho ba cháu đi, bảo là ông có vài lời muốn nói với ông ấy.” Ông cụ nói với Du Ân như vậy.
Du Ân chỉ đành cầm điện thoại ra gọi cho Diệp Văn. Đầu tiên cô nói sơ qua một lần về tình hình của Phó Đình Viễn, sau đó đưa máy cho ông cụ. Ông cụ lại đuổi Du Ân đi, một mình thương lượng với Diệp Văn.
Giọng điệu Diệp Văn cho thấy chuyện này không cần bàn bạc thêm gì nữa: “Ông cụ Phó, tôi sẽ không cho phép Du Ân ở lại đâu. Tôi không thể để con gái rượu của mình phải tiếp tục ăn nói khép nép lấy lòng Phó Đình Viễn nữa!”
Ông cụ từ tốn giải thích: “Vừa nãy ông cũng đã nghe Du Ân nói rồi đúng không. Bây giờ thái độ của Đình Viễn với nó không có gì gọi là lạnh lùng hay lãnh đạm cả. Tôi có thể bảo đảm với ông rằng cảm xúc của Đình Viễn với nó lúc này chỉ còn toàn lo lắng và căng thẳng sợ sẽ bị nó bỏ rơi.”
“Như vậy cũng không được.” Diệp Văn thẳng thừng từ chối.
Ông cụ tạm dừng, rồi lại tận tình khuyên nhủ: “Nhưng lỡ đâu sau khi trải qua chuyện này, hai người trẻ tuổi bọn nó cuối cùng cũng đến được với nhau thì sao, chẳng lẽ ông không cảm thấy mừng cho bọn nó hả?”
“Đừng nói với tôi là ông thật sự tin rằng con gái mình đã hết yêu Đình Viễn đấy nhé.”
Như sợ bị Diệp Văn từ chối tiếp, ông cụ lại nhấn mạnh từng câu từng chữ lần nữa: “Nó rất yêu Đình Viễn, yêu rất rất nhiều.”
Bởi vì quá yêu nên mới cố gắng nhịn đau, đẩy anh ra xa.
Tuy ông cụ già thật, nhưng hai mắt vẫn còn tinh tường lắm. Tình cảm mà Du Ân giành cho cháu trai của ông ấy, từ lúc bắt đầu ông ấy chính là người nhận thấy rõ nhất.