Nhưng trong nháy mắt, nụ cười cứng lại!
Nhanh như chớp!
Bịch!
Dạ Thập Nhất còn chưa kịp cử động, tiếng va chạm đã nặng nề vang lên!
Ngay sau đó, cơ thể Dạ Thập Nhất bay ra ngoài… như một viên đạn!
Ôi!
Tất cả mọi người lập tức hít sâu một hơi!
Mẹ nó!
Chết tiệt...
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Trong mắt Trương Minh Vũ cũng đầy vẻ kinh ngạc!
Chị sáu… tàn nhẫn như vậy sao?
Bịch!
Một lúc lâu sau, Dạ Thập Nhất đập mạnh vào tường, chật vật rơi xuống đất!
Hắn đứng dậy lần nữa, trên người đã vô cùng bẩn thỉu!
Sắc mặt nghiêm trọng!
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hàn Quân Ngưng với khuôn mặt vô cảm.
Bối rối!
Sức mạnh này… là gì vậy?
Trong mắt Hàn Quân Ngưng chợt loé lên vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Ai đã đánh em trai tôi?”
Dạ Thập Nhất hít sâu một hơi.
Sao cô không đi mà hỏi em trai cô? Nằng nặc hỏi tôi làm gì?
Lúc sau, Dạ Thập Nhất lạnh lùng nói: “Cô là ai? Lại dám xen vào chuyện của nhà họ Âu Dương chúng tôi?”
Hàn Quân Ngưng lạnh lùng nói: “Đã động vào em trai của tôi, dù anh có là Ngọc Hoàng… thì cũng phải chết!”
Nói xong, ánh mắt cô ấy đột nhiên trở nên sắc bén!
Hả?
Mọi người xung quanh lại lần nữa ớn lạnh!
Lời này… cũng thật tàn nhẫn!
Trong lòng Trương Minh Vũ dâng lên một dòng nước ấm.
Chị sáu… thật tốt.
Ngay sau đó, Hàn Quân Ngưng lại lao về phía Dạ Thập Nhất một lần nữa!
Khóe mắt Dạ Thập Nhất điên cuồng co rút!
Nhưng…
Hắn lại hoàn toàn không có ý định tránh né!
Hắn biết, không thể tránh được!
Bỗng nhiên, một giọng nói nặng nề vang lên: “Tôi là người đã đánh em trai cô!”
Hả?
Mọi người ngẩn ra.
Cơ thể mỏng manh của Hân Quân Ngưng lập tức dừng lại.
Nhìn theo tiếng nói.
Lúc này mới phát hiện người đàn ông vạm vỡ đã ngã xuống vừa mới đứng dậy.
Rất rõ ràng, là hắn lên tiếng.
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất ngờ.
Còn rất nghĩa khí?
Dạ Thập Nhất chậm rãi buông nắm đấm xuống, trên trán cũng chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.