Nhìn theo tay của Lâm Kiều Hân, tầm mắt dừng lại trên người đàn ông vạm vỡ kia!
Người đàn ông vạm vỡ căng thẳng!
Nguy rồi!
Người đàn ông vạm vỡ đứng dậy, lao ra cửa không chút do dự!
Đạp bàn ghế dưới chân!
Chạy như bay!
Có bản lĩnh đấy!
Biểu cảm mọi người đều trở nên khiếp sợ!
Vượt nóc băng tường?
Hàn Quân Ngưng lật tay phải lại rồi vung mạnh!
Vèo!
Tiếng xé gió quen thuộc lại vang lên lần nữa!
Đây…
Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt.
Không thể nào…
Trong mắt Trương Minh Vũ cũng đầy vẻ chấn động!
Ngay sau đó, mọi người lại tập trung ánh mắt vào người đàn ông vạm vỡ một lần nữa!
Đúng lúc này, người đàn ông vạm vỡ giẫm lên bàn lao ra cửa!
Bỗng nhiên… cơ thể hắn khẽ ngừng lại!
Cơ thể người đàn ông vẫn còn ở trên không đập xuống đất theo quán tính!
Rắc rắc!
Một cái bàn vỡ thành từng mảnh!
Cơ thể người đàn ông vạm vỡ co quắp một hồi, sau đó không còn động tĩnh...
Ừng ực!
Tất cả mọi người khó khăn nuốt nước bọt.
Ánh mắt hoảng sợ!
Chuyện này…
Hai mạng người!
Con ngươi Dạ Thập Nhất co lại, lửa giận trong mắt như sắp phun trào!
Trương Minh Vũ cũng kinh ngạc!
Chị sáu…
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng thoáng qua vẻ phức tạp.
Một câu nói của cô đã quyết định một mạng sống…
Nhưng…
Hắn đáng chết!
Bỗng nhiên, ánh mắt của Lâm Kiều Hân trở nên kiên định!
Khuôn mặt Hàn Quân Ngưng không cảm xúc.
Ngay sau đó, cô ấy nhìn về phía Dạ Thập Nhất.
Dù sao cũng còn hắn.
Dạ Thập Nhất siết chặt nắm đấm, sắc mặt nghiêm trọng.
Thực lực của Hàn Quân Ngưng vượt xa những gì hắn biết!
Bây giờ…
Hàn Quân Ngưng tiến về phía trước.
Đây…
Dạ Thập Nhất lui về sau một bước, quát lên: “Cô muốn làm gì?”
Nói xong, cơ thể hắn căng chặt!
Hàn Quân Ngưng lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, những người đã động vào em trai tôi đều phải chết!”