Trần Thiên An gật đầu như giã tỏi, cung kính đáp: "Nghe rõ, hiểu rõ rồi ạ!"
Trương Minh Vũ cau mày.
Ngay sau đó, anh chuyển sự chú ý sang Trần Trung Thành.
Trần Trung Thành sửng sốt.
Trần Thiên An mắng: "Bố! Sao vẫn không nói gì thế?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Hai người này... ai là bố vậy nhỉ?
Trần Trung Thành nghiến răng, trầm giọng nói: "Được, sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ đưa tài liệu tới”.
Lúc này, Trương Minh Vũ mới cười tủm tỉm nói: "Được, đi đi, lát nữa chị sáu của tôi mà hối hận thì tôi cũng hết cách”.
Dứt lời, cơ thể hai người họ căng cứng!
Trần Thiên An sợ hãi nói: "Vâng, chúng tôi đi ngay... đi ngay đây”.
Nói xong, anh ta vội vàng lao ra ngoài!
Trần Trung Thành cũng yên lặng đi theo.
Muốn bỏ chạy...
Nhưng bỏ chạy thì mất mặt quá, chỉ có thể đi nhanh.
Thấy vậy, ánh mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ bất đắc dĩ.
Đã đến lúc này rồi...
Mà vẫn... muốn giữ thể diện hả?
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của hai bố con họ đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Nhóm vệ sĩ cũng chật vật lao ra ngoài.
Đại sảnh chìm trong im lặng.
Ánh mắt của mọi người vẫn dán chặt vào Trương Minh Vũ.
Hôm nay... thực sự rất chấn động!
Trương Minh Vũ hơi lúng túng!
Nhiều người như vậy...
Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ ngượng ngùng cười nói: “À... hay là chúng ta đi trước nhé?"
Hàn Quân Ngưng khẽ gật đầu.
Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu cũng không nói nhiều.
Trương Minh Vũ không còn do dự nữa, đi ra khỏi nhà hàng.
Ba người phụ nữ im lặng đi theo.
Nhưng ánh mắt của những người xung quanh vẫn nhìn chằm chằm!
Mãi đến khi mọi người đi khuất!
Ngoài cửa, một chiếc ô tô sang trọng đã đậu sẵn.
Lâm Diểu ngồi ở ghế phụ lái.
Ba người Trương Minh Vũ ngồi ở hàng sau.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe khởi động.
Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng, trong đôi mắt xinh đẹp lại hiện lên vẻ áy náy.
Nếu không phải...
Càng nghĩ càng phức tạp.
Đột nhiên, giọng nói du dương của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Hôm nay thấy chị diễn như thế nào?"
Hả?
...
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Anh vô thức cảm nhận được Hàn Quân Ngưng đang muốn cướp công...
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Chắc chắn là tốt rồi”.
Hàn Quân Ngưng trừng mắt nói: "Thằng em trai thối tha, qua loa lấy lệ với chị thế sao?”
Ôi!
Trương Minh Vũ sững sờ.
Hàn Quân Ngưng tức giận nói: "Biết chị diễn gì không hả?"
À...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không... không rõ lắm”.
Hàn Quân Ngưng lườm mắt, nói: "Chị đã diễn với hai người sau cùng đó”.
"Chị hoàn toàn không thể giết bọn họ”.
Nói ra cũng có ý giải thích.