Nhưng còn kịp làm gì, phần bụng đã cảm nhận được sự ấm áp.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Đây là…
Định thần nhìn lại mới thấy Lâm Kiều Hân đang đặt chiếc khăn lên bụng mình.
Trương Minh Vũ lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra…
Không lâu sau, phần bụng cảm nhận được sự mềm mại.
Trương Minh Vũ trợn to mắt.
Nhìn kỹ lại thì nhận ra tay của Lâm Kiều Hân đang dịch chuyển trên bụng anh.
Một dòng điện chạy dọc theo cơ thể.
Cảm giác ấm áp và mềm mại ở phần bụng hòa quyện vào nhau, vừa tê tê vừa ngứa, rất thoải mái.
Khóe môi Trương Minh Vũ vô thức nở nụ cười.
Cảm giác có người chăm sóc mình thế này thật tốt.
Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp ở bụng.
Nét ửng đỏ trên mặt Lâm Kiều Hân cũng dần biến mất.
Dù sao…
Chuyện này cũng rất bình thường mà nhỉ?
Lâm Kiều Hân không nghĩ nhiều, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào phần bụng của Trương Minh Vũ.
Thời gian cứ dần trôi.
Không lâu sau, cả người Trương Minh Vũ đã ấm hơn rất nhiều, cơn đau ở bụng cũng giảm đi.
Động tác của Lâm Kiều Hân cũng chậm lại.
Trương Minh Vũ đau lòng hỏi: “Tay cô cũng mỏi rồi nhỉ?”
Quá thoải mái nên quên luôn chuyện này…
Lâm Kiều Hân nói: “Không sao, không mỏi”.
Trương Minh Vũ vội nói: “Được rồi, đừng xoa nữa, tôi cũng đỡ hơn nhiều rồi”.
Lâm Kiều Hân do dự một lúc.
Một lúc sau mới dần dịch chuyển xuống dưới, cũng dịch chiếc khăn trên bụng Trương Minh Vũ sang một bên.
Rất cẩn thận kéo áo xuống.
Thấy thế khóe môi Trương Minh Vũ nhếch lên.
Cảm động rồi.
Lâm Kiều Hân ngồi sang một bên, cũng không nói gì.
Tâm trạng của Trương Minh Vũ cũng rất phức tạp.
Bầu không khí trong phòng trở nên vi diệu.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: “Ờ thì… hôm nay cô không sao đấy chứ?”
Không có gì nói thì tìm chủ đề để nói.
Dù sao cứ thế mãi quả thật hơi gượng.
Lâm Kiều Hân cúi đầu nói: “Cũng hơi sợ”.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt, ánh mắt lóe lên vẻ ngờ vực. Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: “Nếu hôm nay chị sáu không đến, anh…”
Cô không nói hết những lời phía sau.
Nếu Hàn Quân Ngưng không đến, Trương Minh Vũ sẽ thế nào?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ hoàn hồn.
Hóa ra cô ấy…
Trương Minh Vũ cười nói: “Ôi trời, đừng nghĩ nữa, tôi phúc lớn mạng lớn, dù chị sáu không đến thì cũng sẽ có người khác đến cứu tôi mà”.
Vốn dĩ muốn tìm chủ để nói chuyện, không ngờ lại khiến Lâm Kiều Hân nghĩ nhiều.
Lâm Kiều Hân nhìn Trương Minh Vũ, im lặng gật đầu.
Đúng thế, phúc lớn mạng lớn.
Chẳng mấy chốc, căn phòng lại rơi vào im lặng.
Haizz.
Trương Minh Vũ khẽ thở dài.
Đúng là khó chịu…