Trương Minh Vũ hào hứng nói: “Hôm nay, nhờ cô đi gây rắc rối!”
Nói xong anh còn mỉm cười đắc ý.
Gây rắc rối?
Hàn Thất Thất nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Đây… mà gọi là giúp hả?
Một lát sau, Hàn Thất Thất mới hỏi: “Gây rắc rối ở đâu?”
Trương Minh Vũ vội vàng nói: “Chúng ta đi gây rắc rối cho Âu Dương Tịnh”.
Hả?
Hàn Thất Thất sửng sốt.
Âu Dương Tịnh?
Trương Minh Vũ vội vàng giải thích.
Ngay sau đó, Hàn Thất Thất lập tức hiểu ra thân phận của Âu Dương Tịnh!
Kẻ thù!
Hàn Thất Thất kiên định nói: “Được, tôi sẽ giúp chuyện này!”
Hở?
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất ngờ.
Sảng khoái như vậy à?
Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: “Nói cho anh biết, sau lần giúp đỡ này, anh không được bỏ rơi tôi nữa đâu đấy!”
“Có gì tốt cũng phải nhớ đến tôi!”
Ờ….
Trương Minh Vũ nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ lúng túng.
Lời nói này…
Sao lại….ngượng ngùng như vậy?
Một lát sau, Trương Minh Vũ mới cười ha hả nói: “Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không!”
Hàn Thất Thất kiêu ngạo gật đầu nói: “Được rồi, nói cho tôi nghe xem gây rắc rối như thế nào”.
Trương Minh Vũ kích động nói: “Bọn họ có một bữa cơm vào chiều nay, đều là những thương nhân nổi tiếng”.
“Có thể làm hỏng chuyện này không?”
“Tốt nhất là khiến thanh danh của Âu Dương Tịnh trở nên thối nát!”
Nói xong, anh lập tức nhìn chằm chằm Hàn Thất Thất, Hàn Thất Thất cũng nhìn thẳng vào anh.
Hình ảnh giống như đang dừng lại.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Cô… nhìn gì vậy?”
Hàn Thất Thất như đang nghi ngờ hỏi: “Chỉ… chỉ có vậy thôi sao?”
Ờ…
Trương Minh Vũ cạn lời.
Chuyện này rất dễ dàng sao?
Một lát sau, Trương Minh Vũ mới bất đắc dĩ gật đầu.
Hàn Thất Thất bĩu môi, nói: “Chuyện nhỏ như vậy mà cũng cần tôi giúp”.
Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt, nói: “Cô đừng mạnh miệng, cũng đừng để đến lúc đó không gây rắc rối được”.
Hàn Thất Thất lạnh lùng hừ nói: “Nhìn kỹ nhé, hôm nay sẽ để anh mở rộng tầm mắt”.
“Để cho anh biết thế nào là… nghịch ngợm!”
Nói xong cô ta còn cười đắc ý.
Chuyện này…
Trong mắt Trương Minh Vũ cũng hiện lên vẻ háo hức.
Thật sự dễ dàng như vậy sao?