Trương Minh Vũ hoang mang.
Sao đang yên đang lành… lại phải khiêu vũ?
Năm thanh niên bắt đầu vỗ tay hô hào: “Ông chủ Trương, nhảy đi nào! Ông chủ Trương, nhảy đi nào”.
Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.
Cho đến lúc này anh mới hiểu ông chủ Trương sẽ mời khách mà Hàn Thất Thất nói là mình.
Hàn Thất Thất thúc giục: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau lên”.
Mắt năm thanh niên cũng sáng rực.
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.
Cuối cùng vẫn im lặng đứng dậy.
Hàn Thất Thất đầy vẻ phấn khích, giơ tay ra nắm lấy cánh tay Trương Minh Vũ.
Chạy lên sàn nhảy.
Trương Minh Vũ cũng cảm thấy khá kỳ lạ.
Nhiều người… nhảy như vậy…
Trương Minh Vũ ngượng ngùng nói: “Tôi không biết nhảy”.
Hàn Thất Thất không vui liếc mắt nói: “Có tôi ở đây, anh sợ cái gì”.
Nói xong, cô ta dẫn Trương Minh Vũ bước vào sàn nhảy.
Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực.
Hàn Thất Thất bắt đầu lắc lư cơ thể theo âm nhạc.
Vóc người cao ráo, dung mạo xinh đẹp.
Sự quyến rũ, mê người lập tức lan tràn dưới những cái lắc lư.
Trương Minh Vũ nhìn đến mức thất thần.
Hàn Thất Thất giục: “Anh nhảy đi, học theo tôi này, mau lên”.
Dứt lời, ánh mắt cô ta đầy vẻ phấn khích.
Trương Minh Vũ bất lực.
Tôi nhảy mà cô phấn khích như thế làm gì?
Cuối cùng cũng chỉ đành học theo động tác của Hàn Thất Thất nhẹ nhàng lắc lư cơ thể.
Cực kỳ khó chịu!
Lúc này Hàn Thất Thất cong môi cười.
Ánh đèn lấp lánh, âm nhạc chói tai.
Ngoài mấy người xung quanh cũng không còn ai để ý đến bên này.
Năm thanh niên ở đằng xa vừa uống rượu vừa nhìn sang.
Rất thoải mái.
Trong mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ ngờ vực lần nữa.
Cô ta muốn làm gì?
Cho đến lúc này anh cũng không hiểu được rốt cuộc Hàn Thất Thất muốn làm gì.
Chỉ khiêu vũ thôi sao?
Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới nói: “Được rồi, nghỉ một chút đi, tôi không nhảy nổi nữa rồi…”
Phù!
Trương Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng không nhảy nữa…
Nhảy là sự dằn vặt hàng đầu với anh…
Chẳng mấy chốc, Hàn Thất Thất và Trương Minh Vũ quay về chỗ của mình, lặng lẽ ngồi xuống.
Năm thanh niên vây quanh Hàn Thất Thất.
Nói chuyện rất vui vẻ.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, không nghe được, cũng không có hứng thú.
Bây giờ anh chỉ muốn đi khỏi nơi quái quỷ này.
Nhưng ánh mắt Hàn Thất Thất ở trong đám người lại lóe sáng.
Năm thanh niên khác cũng lần lượt nở nụ cười xấu xa.
“Nào, cạn ly!”
Giọng nói phấn khích của Hàn Thất Thất bỗng vang lên.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện sáu người đó giơ ly rượu trong tay lên.
Ể?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Sao lại quên mất tôi rồi?
Nhưng dĩ nhiên Trương Minh Vũ sẽ không nghĩ nhiều, không uống càng tốt.
Sáu người ở bên đó nói cười vui vẻ.
Một mình Trương Minh Vũ ngồi bên này.
Thậm chí anh đã bắt đầu nghi ngờ Hàn Thất Thất có phải quên mất anh rồi hay không.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Chẳng lâu sau, cơ thể sáu người đã bắt đầu lảo đảo.
Say rồi.
Phịch!
Một tiếng động vang lên.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Sao thế?
Nhìn theo hướng phát ra tiếng động, lúc này mới thấy năm thanh niên đó đang hoảng loạn nhìn chỗ ngồi của Hàn Thất Thất.
Chuyện này…
Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, vội sải bước đi đến.
Khi đến gần mới thấy cả người Hàn Thất Thất ngã xuống đất, ghế cũng ngã xuống.
Khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt hơi mơ màng…
Ờm…
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngỡ ngàng.
Mới có một lúc mà… uống nhiều vậy à?
Nhìn quanh một vòng mới nhận ra mặt của năm thanh niên khác cũng cực kỳ đỏ.
Ôi...
Trương Minh Vũ cảm thấy cạn lời.
Tửu lượng không cao thì các cô cậu đừng ra ngoài uống được không vậy…
Thanh niên dáng người cao mơ màng nói: “Mau… mau đỡ Thất Thất dậy…”
Sau đó có hai cô gái lảo đảo đi đến cạnh Hàn Thất Thất.
Mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất lực.
Mình còn không đứng vững nữa mà còn đỡ người khác ư?
Hai cô gái túm lấy cánh tay Hàn Thất Thất, hơi dùng sức.
“A!”
Tiếng hét thất thanh bỗng vang lên.
Cũng không biết làm sao mà ba cô gái thế mà đều ngã xuống đất.
Bộ dạng rất nhếch nhác.
Nhất là hai cô gái đều ăn mặc khá gợi cảm, như thế…