Trương Minh Vũ rất bất lực.
Ba thanh niên ở một bên chẳng kiêng dè gì cười nhạo.
Trương Minh Vũ bất lực nói: “Để tôi vậy”.
Nói xong, anh sải bước đến chỗ Hàn Thất Thất.
Hai cô gái vùng vẫy đứng lên.
Hàn Thất Thất vẫn say bí tỉ nằm dưới đất.
Mấy thanh niên nhìn nhau mỉm cười.
Trương Minh Vũ không để ý đến, cúi người đỡ cánh tay Hàn Thất Thất.
Hơi dùng sức.
Sau đó đỡ được Hàn Thất Thất đứng dậy.
Trương Minh Vũ nói: “Đi thôi, đưa cô về nhà…”
Chuyện gì đây…
Nói rồi anh đi về phía trước.
Nhưng vừa động đậy, Hàn Thất Thất lại mềm nhũn cả người, sau đó ngã xuống đất.
Cũng may Trương Minh Vũ đỡ được cô ta.
Nếu không…
Thanh niên dáng người cao đó nói: “Tửu lượng của Thất Thất như vậy… mà còn dám uống với bọn tôi, thiệt tình…”
Trương Minh Vũ buồn bực liếc hắn, nói cứ như anh hơn cô ta nhiều lắm…
Thanh niên đó lại nói: “Ông chủ Trương à, xem ra chỉ có thể nhờ anh cõng cô ấy về rồi”.
“Chúng tôi… chúng tôi cũng không đi nổi”.
Nói xong họ còn thật thà mỉm cười.
Trương Minh Vũ bất lực nói: “Vậy được, mọi người về chú ý an toàn”.
Dứt lời, anh ôm Hàn Thất Thất vào lòng.
Đầu Hàn Thất Thất chẳng còn sức tựa vào ngực Trương Minh Vũ, không động đậy.
Như thể đang ngủ say.
Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, sải bước đi ra ngoài cửa.
Anh nhanh chóng thanh toán, rồi ra khỏi quán bar.
Sau khi ra ngoài, Trương Minh Vũ sửng sốt.
Về thế nào đây?
Gọi xe ư?
Mặc dù Hàn Thất Thất lái xe đến nhưng… anh không biết lái xe…
Haizz.
Trương Minh Vũ thở dài, di chuyển sang bên đường.
Vừa muốn ngăn một chiếc taxi lại.
Phía sau bỗng vang lên giọng nói say bí tỉ của thanh niên: “Ông chủ Trương, đừng nghĩ nhiều nữa, đối diện có khách sạn đấy”.
“Đưa thẳng đến đó là được mà”.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Nghĩ lại cũng đúng, nếu không cũng chỉ đành đưa đến biệt thự.
Trương Minh Vũ cười nói: “Ừ”.
Nói xong, anh đi về phía khách sạn đối diện.
Không lâu sau, Trương Minh Vũ bế Hàn Thất Thất đi vào phòng trong ánh mắt kỳ lạ của phục vụ.
Sau khi vào phòng, Trương Minh Vũ để Hàn Thất Thất lên giường.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào, lẩm bẩm: “Nặng thế…”
Khóe môi Hàn Thất Thất khẽ giật.
Trương Minh Vũ lại không để ý, lẳng lặng dựa vào đầu giường thở hổn hển.
Hàn Thất Thất lại lắc lư cơ thể.
Cứ như bị mộng du.
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực, biết trước như thế có nói thế nào anh cũng sẽ không đến.
Không còn sớm nữa.
Trương Minh Vũ nghỉ ngơi được một lát rồi nên bèn đứng dậy: “Được rồi, cô ngủ đi, tôi về đây”.
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.
Anh ở lại đây cũng chẳng được gì.
Bụp!
Thế nhưng chưa đi được vài bước đã nghe thấy một tiếng động vang lên.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Nhìn sang thì thấy Hàn Thất Thất… đã ngã xuống sàn?
Không đúng…
Là lăn xuống đất…
Ờ…
Khóe miệng Trương Minh Vũ đột nhiên co rút kịch liệt.
Thật là…
Haiz.
Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể âm thầm thở dài.
Anh bước lùi lại.
Hàn Thất Thất nằm trên mặt sàn, vẫn đang vặn vẹo cơ thể ở chỗ cũ.
Cũng may trên mặt sàn có trải thảm, ngã cũng không đau lắm…
Trương Minh Vũ cúi xuống, đưa tay ra, chậm rãi đỡ Hàn Thất Thất dậy.
Anh ôm ngang hông bế lên.
Vừa định đặt lên giường thì chợt phát hiện ra cánh tay của Hàn Thất Thất vẫn còn quấn chặt lấy cổ mình!
Cơ thể ngã xuống giường.
Nhưng…Trương Minh Vũ không có cách nào để đứng dậy.
Mùi rượu phả vào mặt, xen lẫn hương thơm lạ lùng.
Ở khoảng cách gần, Trương Minh Vũ vừa vặn nhìn thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Hàn Thất Thất.
Thật sự rất đẹp.