Lúc này, Trương Minh Vũ đã ngồi trên chiếc Mercedes màu đen.
Trên mặt anh vẫn mang theo vẻ tức giận.
Anh không biết tại sao mình lại tức giận, nhưng thật sự rất khó chịu.
Bị người khác trêu đùa như vậy...
Trương Minh Vũ cũng lười nghĩ nhiều.
Anh lấy điện thoại ra, mới phát hiện điện thoại đã hết pin.
Lại không có điện...
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Không lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cổng đại viện.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Long Tam lái xe biến mất khỏi tầm nhìn.
Trương Minh Vũ bước vào trong.
Trời đã khuya, đám vệ sĩ được huấn luyện trong sân đã về hết.
Lúc này, đại viện yên tĩnh hiếm thấy.
Trương Minh Vũ từ từ quan sát xung quanh.
Mặc dù không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong tầm nhìn của mình, nhưng anh biết có rất nhiều người đang trốn xung quanh bức tường.
Trương Minh Vũ chậm rãi chuyển ánh mắt sang bức tường bên cạnh cửa.
Chỉ ở đây, không có ai mai phục.
Lần trước, Trương Minh Vũ đã bảo Lâm Diểu đặt một vài cái bẫy ở đây.
Khi nào mới có thể sử dụng?
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào biệt thự.
Chẳng mấy chốc, anh đã bước đến cửa.
Cốc cốc cốc.
Trương Minh Vũ giơ tay gõ cửa.
Ngay sau đó, bên tai vang lên tiếng bước chân vội vã.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Vội như vậy làm gì chứ?
Chẳng mấy chốc, cửa mở toang, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.
Trương Minh Vũ mỉm cười toe toét.
Anh vừa định lên tiếng, đột nhiên chú ý tới khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy vẻ lo lắng.
Chuyện này...
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, nói: "Anh đi ra ngoài sao không nói trước với tôi một tiếng, đi đâu cũng không nói với tôi, anh...”
Lâm Kiều Hân không thể nói tiếp được nữa.
Vô cùng sốt ruột!
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ phức tạp.
Cô ấy…
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ áy náy nói: "Xin lỗi, à...”
Anh muốn giải thích nhưng không biết nên nói như thế nào, không ngờ Lâm Kiều Hân lại lo lắng như vậy...
Anh cảm nhận được sự trách cứ trong lời nói của Lâm Kiều Hân.
Lâm Kiều Hân cũng sững sờ.
Dù lo lắng nhưng cô chỉ muốn...
Cô không ngờ Trương Minh Vũ lại nghiêm túc như vậy...
Hai người nhìn nhau không nói nên lời, ngơ ngác đứng ở cửa.
Mãi lâu sau, Lâm Kiều Hân khẽ nói: "Anh... anh vào nhà trước đi đã”.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Lâm Kiều Hân cũng nhanh chóng quay người bước vào.
Trương Minh Vũ bước nhanh theo.
Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm.
Trương Minh Vũ ngồi đối diện, rất lúng túng.
Không biết vì sao, trong lòng anh lại xuất hiện một ảo giác.
Lúc này, anh giống như một người chồng vừa đi nhậu về, đang chờ vợ khiển trách...
Cũng rất vui...
Cả hai không ai lên tiếng, bầu không khí trong phòng lại trở nên im lặng.
Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân bất mãn hỏi: "Anh... anh đi đâu về?"
Trương Minh Vũ cau mày.
Càng ngày càng giống vợ chồng thật sự.
Trương Minh Vũ bật cười ngây ngô, hơi sững sờ.
Lâm Kiều Hân nhíu mày, nói: "Anh... Anh nhìn gì mà nhìn, tôi đang hỏi anh đấy?”
À...
Trương Minh Vũ vừa như tỉnh mộng, cười nói: "À... Ra ngoài ăn tối, làm vài việc thôi”.
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Cùng ai?"
Trương Minh Vũ không nghĩ quá nhiều, trả lời: "Hàn Thất Thất”.
Hàn Thất Thất hả?
Lâm Kiều Hân sửng sốt, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ phức tạp.
Tại sao?