Chẳng mấy chốc, khóe miệng Lâm Kiều Hân chậm rãi kéo xuống.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Sao vậy?
Lâm Kiều Hân cúi đầu không nói nữa.
Trương Minh Vũ bối rối hỏi: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
Lâm Kiều Hân do dự một lúc, mới hỏi: "Tại sao... lại đi ăn tối với cô ấy?"
Để ăn tối với cô ấy... mà phải mạo hiểm lớn như vậy sao?
Tôi... còn lo lắng cho anh lâu như vậy...
Không hiểu sao trong lòng Lâm Kiều Hân đột nhiên có cảm giác khó chịu.
Rất không thoải mái.
Nhưng ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao.
Không thể kiềm chế được...
Đôi mắt Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức khi nghe những lời đó.
Biểu cảm này, cộng với câu đó...
Ghen sao?
Chuyện này...
Trương Minh Vũ cảm thấy không thể tin được.
Anh cứ ngơ ngác nhìn cô.
Thấy vậy, cảm giác khó chịu trong lòng Lâm Kiều Hân càng lúc càng mãnh liệt.
Khó trả lời đến vậy sao?
Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân cúi đầu, hờ hững nói: "Tôi chỉ buột miệng hỏi bừa thôi, vậy... anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi về phòng đây”.
Nói xong, cô đứng dậy đi về phía cầu thang.
Bước chân rất dồn dập.
Ơ kìa...
Lúc này Trương Minh Vũ mới từ từ có phản ứng.
Khi anh định thần lại, Lâm Kiều Hân đã bắt đầu bước lên cầu thang.
Trương Minh Vũ vội vàng đứng dậy, nôn nóng nói: "Chờ đã, đừng vội đi...”
Anh vừa dứt lời, bước chân Lâm Kiều Hân lập tức dừng lại.
Cô còn chưa kịp nghĩ nhiều.
Dường như tất cả là phản ứng bản năng...
Lâm Kiều Hân quay đầu lại với khuôn mặt không chút biểu cảm, yên lặng chờ đợi.
Trương Minh Vũ giải thích: "Không phải tôi không muốn nói, mà vừa nãy tôi hơi ngạc nhiên với phản ứng của cô...”
Nói xong anh mỉm cười thật thà.
Phản ứng của tôi ư?
Vẻ nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.
Trương Minh Vũ cười nói: "Cô quay lại đây đi, hôm nay chúng ta có thu hoạch rất lớn!"
"Tôi sẽ từ từ nói cho cô nghe!"
Nói xong, anh vẫy tay với Lâm Kiều Hân.
Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng.
Với tính cách của cô, dù thế nào cô cũng sẽ không quay lại!
Nhưng...
Chẳng biết tại sao, trong lòng cô rất muốn biết đáp án.
Cô như một bóng ma... từng bước lùi lại.
Thấy vậy, Trương Minh Vũ nhoẻn miệng nở nụ cười.
Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân trở lại ghế sô pha, ngồi khoanh chân, thờ ơ nói: "Thu hoạch gì?”
Giả vờ bình thản.
Trương Minh Vũ mỉm cười, ngồi xuống hào hứng nói: "Cô đoán xem hôm nay tôi tìm được mấy đối tác làm ăn?”
Hả
Vừa dứt lời, trong mắt Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ kinh ngạc.
Không phải... anh đi ăn tối với Hàn Thất Thất ư?
Sao... còn có đối tác làm ăn?
Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mờ mịt hỏi: "Bao nhiêu?"
Trương Minh Vũ vươn vai, đắc ý nói: "Năm!"
Năm hả?
Năm gì cơ?
Lâm Kiều Hân thấy hơi khó hiểu.
Trương Minh Vũ kích động nói: "Hôm nay chúng ta có thêm năm đối tác!"
Cái gì?
Vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân lập tức trợn mắt há mồm!
Rất hoang mang!
Không phải đi ăn tối à? Đối tác... đâu ra vậy?
Lâm Kiều Hân sững sờ hỏi: "Là... Hàn Thất Thất giới thiệu cho anh ư?"
Nghĩ vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn một cách khó hiểu! Trương Minh Vũ lại trừng mắt không vui.
Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Không phải sao?