Trương Minh Vũ lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cảm giác sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Lâm Kiều Hân… lại có một sự thay đổi rất lớn.
Trương Minh Vũ cong môi cười.
Cho dù thế nào thì cũng là chuyện tốt với anh.
Trương Minh Vũ cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi”.
Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.
Hai người sải bước đi ra ngoài cửa.
Lâm Kiều Hân đi phía trước, giơ tay lên kéo cửa ra.
Trương Minh Vũ im lặng đi theo đằng sau.
Lâm Kiều Hân đột nhiên dừng lại.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc nhìn thấy Liễu Thanh Duyệt đang ngỡ ngàng đứng ngoài cửa.
Như định gõ cửa…
Ôi...
Mặt Lâm Kiều Hân lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Bị phát hiện rồi.
Trương Minh Vũ cũng cực kỳ ngượng.
Liễu Thanh Duyệt mờ mịt hỏi: “Sao… em lại ở đây?”
Dứt lời, đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ hoảng loạn.
Sẽ không…
Lâm Kiều Hân cũng lộ ra vẻ nôn nóng.
Khụ khụ!
Trương Minh Vũ ho một tiếng, cười nói: “À… Cô ấy gọi em dậy ăn sáng, có phải chị cũng đến để gọi em dậy không?”
Ánh mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.
Lúc này Liễu Thanh Duyệt mới thở phào.
Nhưng…
Thật à?
Lâm Kiều Hân mỉm cười nói: “Đúng thế, em gọi anh ấy dậy rồi”.
Liễu Thanh Duyệt nhìn chằm chằm Lâm Kiều Hân.
Lâm Kiều Hân cũng không có tỏ vẻ gì cả, mặt không đổi sắc.
Cuối cùng Liễu Thanh Duyệt cũng không nhìn ra điều gì bất thường.
Trương Minh Vũ cũng tự cảm thấy may mắn.
Cũng may Lâm Kiều Hân có sự kiên định.
Liễu Thanh Duyệt cười nói: “Ừ, chị đến gọi em ấy ăn sáng, mau đi thôi”.
“Ăn xong rồi chị còn phải đi làm nữa”.
Trương Minh Vũ khẽ cười, gật đầu.
Liễu Thanh Duyệt xoay người rời đi.
Cả người căng cứng của Lâm Kiều Hân thả lỏng.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Sau đó hai người đi theo Liễu Thanh Duyệt đến một đại sảnh.
Trên bàn ăn có rất nhiều thức ăn.
Trương Minh Vũ nhìn lướt qua, lúc này nhận ra chỉ có một mình Hạ Hâm Điềm ngồi đó.
Hàn Quân Ngưng không có mặt.
Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: “Chị sáu đâu?”
Hạ Hâm Điềm dịu dàng cười nói: “Hôm qua chị sáu của em đến là vì cứu em, bây giờ quay về bận việc của mình rồi”.
Trương Minh Vũ gật đầu.
Sau đó bốn người ngồi xuống, thưởng thức bữa sáng.
Vẻ mặt Liễu Thanh Duyệt vẫn rất kỳ lạ, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Lâm Kiều Hân.
Lâm Kiều Hân cũng rất cảnh giác.
Cuối cùng Liễu Thanh Duyệt cũng không phát hiện ra điều gì, chỉ đành bỏ cuộc.
Ăn xong bữa cơm.
Liễu Thanh Duyệt thu dọn đồ đạc rồi đi làm.
Ba người Trương Minh Vũ ngồi trên sofa.
Hạ Hâm Điềm nhìn hai người hỏi: “Sáng nay chị tư em đã phát hiện ra cái gì à?”
Dứt lời, ánh mắt hiện lên vẻ ẩn ý.
Nghe thế Trương Minh Vũ cảm thấy ngượng ngùng.
Mặt Lâm Kiều Hân cũng đỏ bừng.
Thế nào gọi là… phát hiện ra cái gì rồi chứ…
Một lúc sau Trương Minh Vũ mới ngượng ngùng cười nói: “Không có, Kiều Hân và chị tư cùng đến gọi em dậy, chỉ đụng mặt nhau thôi”.
Mặt Lâm Kiều Hân càng đỏ hơn.
Hạ Hâm Điềm hỏi: “Thật à?”
Lâm Kiều Hân gật đầu: “Thật ạ”.