Nhưng Lâm Kiều Hân ở bên cạnh nên cô ấy lại không thể nói ra hết.
Bức bách khó chịu!
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Ôi chao, chị hai, thích chị là chuyện của anh ta, anh ta tới thì chị đừng để ý đến anh ta là được mà’.
"Hơn nữa, em bảo anh ta tới là có tác dụng lớn đấy!"
Hả?
Vừa dứt lời, Hạ Hâm Điềm sửng sốt!
Còn tác dụng gì cơ?
Hồi lâu sau, Hạ Hâm Điềm mới hỏi: "Em... Em lợi dụng anh ta làm gì?"
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Lát nữa chị sẽ biết”.
Chuyện này...
Hạ Hâm Điềm và Liễu Thanh Duyệt nhìn nhau.
Rất hoang mang.
Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy nghi ngờ.
Cuối cùng, không ai nói nhiều nữa.
Trên thực tế, Trương Minh Vũ cũng đang đánh cược.
Mặc dù bây giờ kẻ thù ở Ninh Châu không còn nhiều.
Nhưng ở Tĩnh Châu vẫn còn không ít!
Vả lại cho dù mấy kẻ thù ở Tĩnh Châu không tìm đến, liệu Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương có dừng lại không?
Mãi lâu sau, khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười bất đắc dĩ.
Quá nhiều kẻ thù...
Không lâu sau, xe chậm rãi dừng lại.
Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh cũng sửng sốt.
Anh chưa từng đến đây.
Ngẩng đầu lên, anh thấy chiếc xe đang đậu trước cửa một nhà hàng đồ ăn Trung Hoa.
Không phải nhà hàng lần trước à?
Trương Minh Vũ hơi nghi hoặc.
Anh nhớ rằng Liễu Thanh Duyệt có một cô bạn thân.
Mọi người xuống xe.
Liễu Thanh Duyệt đắc ý cười nói: "Đi thôi, hôm nay dẫn mọi người đi ăn đồ ăn ngon!"
Nói xong, cô ấy bước tới trước.
Bọn họ vừa đi, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Vương Hạo vội vàng thở dốc lao tới.
Cũng nhanh đấy...
Vương Hạo cười đắc ý nói: "Người anh em, tôi đến rồi!"
Hạ Hâm Điềm liếc mắt, bước theo hai cô gái.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được, chúng ta cũng vào thôi”.
Vương Hạo nặng nề gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười!
Chẳng mấy chốc, cả nhóm người bước vào nhà hàng.
Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, họ nhanh chóng đến một chỗ ngồi bên cửa sổ trên tầng hai.
Nhưng sau đó lại xuất hiện vấn đề.
Ngồi thế nào đây?
Nhà hàng bày ra những chiếc bàn dài.
Bàn bốn hoặc sáu người.
Bọn họ lại có năm người.
Bàn sáu người là hợp lý, nhưng...
Hạ Hâm Điềm khoanh tay nhìn chằm chằm, đôi mắt đẹp vẫn lộ ra vẻ bất mãn!
Rất rõ ràng, cô ấy không muốn ngồi cùng bàn với Vương Hạo.
Trương Minh Vũ khá lúng túng.
Chờ đợi một lúc lâu, Hạ Hâm Điềm vẫn không có ý định ngồi xuống.
Vương Hạo ngượng ngùng cười cười: "Không sao, mọi người ngồi đi, tôi ngồi ở bàn bên cạnh là được”.
Nói xong anh ta bước sang bàn bên cạnh.
Hừ!
Hạ Hâm Điềm khẽ khịt mũi, lại trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ, rồi từ từ ngồi xuống.
Liễu Thanh Duyệt và Lâm Kiều Hân theo sát phía sau.
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.
Tối nay…
Trương Minh Vũ cười nói: "Vương Hạo, tôi ngồi với anh”.
Nói xong, anh quay người bước tới.
Hả?
Vương Hạo nghe vậy cũng bất ngờ!
Trương Minh Vũ ngồi đối diện với anh ta, trên mặt nở nụ cười khách sáo.
Chuyện này...
Vương Hạo cười nói: "Cám ơn người anh em!"
Có Trương Minh Vũ ngồi cùng, anh ta cũng bớt lúng túng hơn!
Trương Minh Vũ cười đáp: "Anh là khách, sao có thể để anh ngồi ăn một mình được chứ”.