Ồ...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Ừ”.
Vương Hạo liếc nhìn Hạ Hâm Điềm trước khi quay người rời đi.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Hạ Hâm Điềm thậm chí không liếc nhìn, chẳng thèm để ý.
Bốn người nhanh chóng bước vào biệt thự.
Trương Minh Vũ ngồi trên ghế sô pha, rất bất lực.
Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Em trai, bắp đùi của em thế nào rồi?"
Vừa dứt lời, Hạ Hâm Điềm và Lâm Kiều Hân cũng nhìn sang.
Cùng mối quan tâm.
Trương Minh Vũ cười nói: "Đùi đã sớm khôi phục, nhưng không biết vì sao, mỗi lần dùng lực quá lớn, em đều cảm thấy không có chút sức lực”.
Nhắc tới đây, anh cũng đau đầu.
Đây là một vấn đề lớn.
Hả?
Liễu Thanh Duyệt cau mày.
Không có sức lực ư?
Liễu Thanh Duyệt lại hỏi: "Còn có triệu chứng gì khác không?"
Ồ...
Trương Minh Vũ cảm nhận lại, rồi khẽ lắc đầu.
Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, lẩm bẩm: "Không đúng”.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Không đúng gì cơ?
Lâm Kiều Hân khẽ cau mày, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ sốt sắng.
Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Em trai, em vào phòng với chị, chị sẽ cho em xem”.
Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.
Lâm Kiều Hân và Hạ Hâm Điềm cũng lần lượt đứng lên.
Liễu Thanh Nguyệt dừng chân, do dự nói: "À... Chị hai, chị và Kiều Hân trò chuyện đi”.
Hả?
Hạ Hâm Điềm sửng sốt.
Thật lâu sau, cô ấy khẽ gật đầu.
Lâm Kiều Hân không nhiều lời, nhưng trong lòng cô không khỏi lo lắng.
Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt dẫn Trương Minh Vũ vào phòng.
Không biết vì sao, Trương Minh Vũ hơi căng thẳng, cảm giác như mình đang ở trên bàn mổ...
Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Em nằm xuống trước đi, chị đi chuẩn bị”.
Nói xong, cô ấy lấy phòng hộp thuốc ra.
Bắt đầu thu dọn.
Trương Minh Vũ yên lặng nằm ở trên giường, càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Chị ấy đang làm gì thế?
Anh cũng luôn hoài nghi rốt cuộc đùi mình bị gì.
Không lâu sau, Liễu Thanh Duyệt thu dọn đồ đạc xong, xách chiếc hộp chậm rãi đi tới.
Ừng ực.
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.
Càng căng thẳng hơn.
Trương Minh Vũ ngượng ngùng hỏi: "À... Chị tư, chị làm gì vậy?"
Liễu Thanh Duyệt thờ ơ nói: "Chị xem vết thương giúp em thôi, còn có thể làm gì nữa chứ?”
Ồ...
Trương Minh Vũ yếu ớt hỏi: "Không phải... chị muốn dùng dao đấy chứ?"
Liễu Thanh Duyệt nhẹ giọng nói: "Để nói sau”.
Nói sau ư?
Trương Minh Vũ thậm chí còn cảm thấy lo lắng hơn khi nghe vậy!
Anh tin vào kỹ năng của Liễu Thanh Duyệt, nhưng... anh sợ đau...
Đáng sợ quá...
Liễu Thanh Duyệt quay người lại, thì thầm: “Cởi quần ra”.
Hả?
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ lúng túng.
Thẳng thắn quá rồi nhỉ...
Liễu Thanh Duyệt tức giận nói: "Mau lên, có gì trên người em mà chị chưa thấy đâu chứ?”
Phụt!
Nghe vậy, Trương Minh Vũ suýt hộc máu!
Chị ấy nói gì vậy...
Do dự một lát, Trương Minh Vũ chậm rãi cởi quần.
Mãi đến bây giờ, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Liễu Thanh Duyệt không để Hạ Hâm Điềm và Lâm Kiều Hân cũng lên đây...
Liễu Thanh Duyệt trừng mắt giận dữ.
Nhưng không biết vì sao, Trương Minh Vũ luôn cảm thấy khóe miệng của Liễu Thanh Duyệt... có một nụ cười nhếch mép...
Haizz.
Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.