*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiếc bình màu trắng trong tay hắn vẫn lơ lửng trên không, không biết phải làm sao!
Ơ kìa...
Nhiếp Lang chậm rãi hỏi: "Mày nói cá chết lưới rách đâu?"
Chuyện này...
Khóe miệng Sơn Bản Lộ co giật dữ dội!
Hồi lâu sau, hắn mới hung hăng nói: "Được, coi như bọn mày tàn nhẫn! Lần sau, tao sẽ xử lý cả mày luôn!"
Nói xong, hắn hét lớn: "Rút lui!"
Vừa nói, hắn vừa ném cái bình trong tay xuống đất!
Bụp!
Làn khói mù mịt lập tức lan tỏa trong không khí!
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.
Đúng là không thể làm gì được loại khói tung hỏa mù này.
Dù sao, có thể giữ được mạng sống đã tốt lắm rồi.
Nhưng... nhiệm vụ lại thất bại.
Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ thất vọng.
Một lúc lâu sau, làn khói từ từ tan biến, Sơn Bản Lộ đã không còn đứng ở vị trí cũ.
Nhưng Nhiếp Lang vẫn đứng đó.
Khuôn mặt anh ta đầy vẻ giễu cợt.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Quét mắt nhìn xung quanh, anh mới phát hiện Sơn Bản Lộ và tất cả đám người Thần Ẩn đang ngồi xổm trên mặt đất?
Hả?
Hai mắt Trương Minh Vũ lập tức mở to!
Lúc này mới nhận ra không biết từ khi nào lại có thêm hai mươi người đeo mặt nạ ở hành lang.
Chuyện này...
Trương Minh Vũ vô cùng kinh ngạc!
Tất cả các lối ra vào đều bị chặn!
Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lập tức lóe lên vẻ phấn khích!
Bắt được rồi à?
Nhiếp Lang hờ hững nói: "Không chạy nữa sao?"
Sơn Bản Lộ hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng... lại thấy tuyệt vọng!
Gặp phải cao thủ rồi!
Sơn Bản Lộ nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc mày là ai?"
Trương Minh Vũ cau mày.
Anh cũng tò mò.
Nhiếp Lang hờ hững nói: "Mày không xứng biết thân phận của tao”.
Sơn Bản Lộ nhất thời không nói nên lời, trong mắt bừng bừng lửa giận!
Nhiếp Lang quay đầu nhìn về phía Trương Minh Vũ, cười nói: "Anh là Trương Minh Vũ à?"
Hả?
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Anh biết tôi sao?
Vẻ phức tạp lại lóe lên trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt.
Trương Minh Vũ... ngày càng trở nên bí ẩn.
Nhiếp Lang cười nói: "Anh là người quen cũ của chúng tôi”.
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nhiếp Lang tiếp tục cười nói: "Chị gái của anh thường xuyên nhắc tới anh với chúng tôi, chúng tôi đều vô cùng ngưỡng mộ”.
Khách khí quá.
Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Chị? Chị nào cơ?"