Hàn Thiên Hoa không hài lòng nói: “Trương Minh Vũ, chuyện này cháu sai rồi, chú với cháu có phải là người ngoài đâu?"
Nói xong, ông ta đi đến chỗ Trần Đại Phú.
Suốt quá trình Hàn Thất Thất đều cúi đầu.
Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của bà Chương vang lên: “Ông Hàn, đã lâu không gặp”.
Cái gì?
Trương Minh Vũ cau mày lại..
Hai người này... quen biết nhau sao?
Hàn Thiên Hoa thu lại nụ cười, nhỏ giọng nói: “Bà Chương, nể tình là bạn cũ, tôi khuyên bà... trở về đi”.
“Trương Minh Vũ... không phải là người mà bà có thể đắc tội”.
Câu này vừa thốt ra, mắt của mọi người xung quanh lập tức trợn tròn!
Các nhân viên của tập đoàn Chu Thị đều sửng sốt!
Trương Minh Vũ... mạnh đến vậy sao?
Vẻ lo lắng thoáng hiện lên trong mắt ba bố con nhà họ Lục!
Bà Chương khẽ nheo mắt lại, nói nhỏ: “Ông Hàn, ông vẫn chưa hiểu hết con người tôi sao?”
Nói xong, ánh mắt bà ta hiện lên sự lạnh lẽo.
Hàn Thiên Hoa cười nhạo, phớt lờ bà ta.
Ông ta nhanh chóng ngồi vào ghế bên cạnh Trần Đại Phú, Hàn Thất Thất ngoan ngoãn ngồi xuống sau lưng.
Bà Chương nhăn mày.
Gương mặt bố con nhà họ Lục hiện lên vẻ sốt sắng.
Suy cho cùng...
Hai bên gần như ngang bằng nhau!
Khóe miệng Trương Minh Vũ từ từ nở nụ cười, hỏi: “Bà Chương, bây giờ... so tiếp không?”
Chuyện này...
Mọi người đều bị sốc!
Chẳng lẽ... bà Chương thật sự muốn so với thằng nhóc này sao?
Bà Chương cười khẩy nói: “So chứ, tại sao lại không!”
“Dù sao... đây cũng là Tĩnh Châu, cậu tìm một người ở Ninh Châu đến thì có tác dụng gì?”
Mọi người gật đầu lia lịa.
Đúng vậy!
Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là Tĩnh Châu!
Trần Đại Phú giễu cợt nói: “Tiền... Cũng phân chia khu vực sao?”
Bà Chương nhất thời không nói nên lời.
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Không sao, ở Tĩnh Châu... Tôi cũng có”.
Nói xong, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Hả?
Dứt lời, mắt ai nấy đều lập tức trợn tròn!
Còn có người nữa hả?
Chân mày của bà Chương nhíu lại.
Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra....
Người đang bước vào là... Triệu Khoát!
Chuyện này...
Đôi mắt của cha con nhà họ Lục mở to!
Vẻ mặt đầy bối rối!
Không phải Triệu Khoát và Trương Minh Vũ là kẻ thù sao?
Tại sao...
Bà Chương nhăn mày, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo!
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Vất vả nhiều rồi, cậu chủ Triệu Khoát”.
Triệu Khoát nở nụ cười trên khuôn mặt: “Ông chủ Trương khách khí rồi, có thể giúp thể anh làm chút việc... là một vinh dự của tôi”.
Nói xong, trong mắt hắn lóe lên tia sáng.
Không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng lúc này vẫn có thể nói những lời như thế đã đủ để mọi người xung quanh sợ hãi!
Triệu Khoát tự giác ngồi xuống cùng một hàng ghế với Hàn Thất Thất.
Không nói thêm câu nào nữa.
Mắt bà Chương híp lại, sắc mặt trở nên khó coi.
Bố con nhà họ Lục cũng rất tức giận!
Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên: “Hình như... tôi tới trễ rồi”.
Hả?
Ánh mắt của mọi người tụ lại một điểm!
Nhìn chăm chú...
Vừa lúc nhìn thấy ông cụ Chu bước đến...
Lại là một nhân vật tầm cỡ khác!