Chương : Di nguyện
Trương Minh Vũ bị doạ sợ.
Tô Mang cũng cuống cuồng ngăn lại, bực mình nói: “Em làm gì thế? Không được sàm sỡ em trai!”
Liễu Thanh Duyệt vội xua tay giải thích: “Không phải, em chỉ muốn nói rất nhớ những ngày tháng trước kia khi chúng ta còn ở trên núi thôi”.
“Lúc nhỏ sư phụ toàn bắt em thử thuốc. Mỗi lần bị phạt úp mặt vào tường, em trai đều sẽ chạy tới dỗ em vui vẻ”.
“Khi chúng ta đùa nghịch gây hoạ, em trai cũng là người đứng ra chịu trận”.
“Em còn nhớ có lần phạm tội lớn, bị sư phụ lấy ván gỗ đánh mông. Em đau quá nằm lỳ trên giường không động đậy nổi. Cuối cùng vẫn là em trai trộm thuốc mang tới bôi cho em”.
Nói rồi cô ấy trìu mến nhìn Trương Minh Vũ, đắm chìm trong hồi ức.
Trương Minh Vũ lúng túng nói: “Lúc đó còn nhỏ mà”.
“Em trai cũng chơi với chị, chịu phạt thay chị không ít lần. Còn cả nụ hôn đầu của em trai cũng là chị lừa lấy mất!”
Tô Mang cũng kiêu ngạo kể ra, hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lùng lúc trước…
Trương Minh Vũ cũng thấy chẳng quen chút nào. Anh đang phải sống trong cảnh bị hết người nọ đến người kia ghét bỏ, đột nhiên được cưng chiều nâng niu như vậy, khó mà thích ứng kịp.
Nhất là người cưng chiều anh còn toàn là người đẹp cực phẩm.
Nhưng khi đó đúng là anh rất được mọi người yêu mến, nói là hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu cũng không ngoa.
“Phải rồi, rốt cuộc di nguyện của sư phụ là thế nào?”, Tô Mang chợt hỏi.
Trương Minh Vũ gãi đầu gãi tai, lúng túng nói: “Em cũng không hiểu nổi. Chuyện hiện giờ đều do một tay sư phụ sắp xếp, muốn em kết hôn với Lâm Kiều Hân”.
“Sau đó lại dặn em phải nghĩ đủ mọi cách ở bên cô ấy, sống trong nhà họ Lâm”.
“Nói là phải chờ một chuyện lớn sắp xảy ra để giải quyết nó”.
Tô Mang mờ mịt hỏi: “Chỉ vậy thôi hả?”
Liễu Thanh Duyệt như có điều suy tư, hai mắt chợt loé.
Trương Minh Vũ khẽ gật đầu: “Chỉ vậy thôi”.
Đây là nguyên văn lời nói của sư phụ. Còn về chuyện lớn kia cụ thế ra sao, khi nào xảy ra lại không nhắc tới một chữ.
Ba người cứ trò chuyện như vậy tới rạng sáng.
Về sau, hai cô gái đều buồn ngủ không chịu được nhưng miệng vẫn nói liên hồi. Đến khi Trương Minh Vũ đi vệ sinh về, hai người đã say giấc.
Anh đành phải tìm một căn phòng khác, sảng khoái ngủ một giấc.
Sáng hôm sau, Trương Minh Vũ bị chuông điện thoại inh ỏi đánh thức.
Anh nheo mắt mở điện thoại ra xem, thấy người gọi tới là Lâm Kiều Hân.
Haiz.
Anh khẽ thở dài một hơi rồi ấn nghe máy.
Cô không hề tức giận như trong dự đoán, ngược lại lo lắng hỏi: “Anh đang ở đâu! Mau về nhà chính của nhà họ Lâm!”
Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: “Làm sao thế?”
“Anh mau trở về đi! Tôi không có thời gian giải thích đâu”.
Nói xong, cô cúp máy luôn.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Anh đặt điện thoại xuống, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.
Anh đến phòng khách, trông thấy Tô Mang đang nhàn nhã ngồi xem TV trên sofa.
Cô ấy thấy anh đi ra, kinh ngạc hỏi: “Em trai dậy sớm thế?”
Trương Minh Vũ tỏ vẻ bất lực: “Không biết nhà họ Lâm đã xảy ra chuyện gì, gọi em về gấp”.
“Bọn họ gọi em về là em phải về chắc? Bước chân của em rẻ mạt thế à?”, Tô Mang bực bội trợn trừng mắt.
“Dù sao cũng là hoàn thành di nguyện của sư phụ mà”, Trương Minh Vũ cười đáp.
Tô Mang nhếch miệng, ném lên bàn một tấm danh thiếp: “Được rồi, đây là số điện thoại của chị. Có gì em cứ gọi cho chị”.
“À đúng rồi, cả cái thẻ này nữa. Trong đó có hai trăm triệu, em dùng tạm trước nhé”.
Trương Minh Vũ đang định cúi xuống nhặt danh thiếp lên, nghe thấy thế suýt thì ngã xuống bàn trà!
Hai.. trăm triệu!
“Chị ba, em không cần…”
Trương Minh Vũ vô thức từ chối, nào ngờ mới nói được nửa đã bị ánh mắt lạnh như băng của Tô Mang quét tới.
Anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngượng ngùng cười một tiếng, đành phải nhét thẻ ngân hàng vào túi quần.
“Đợi lát nữa giải quyết xong em lại tới tìm các chị”.
Dứt lời, anh lập tức quay lưng rời đi.
Ở ngoài biệt thự đã có vệ sĩ áo đen đứng chờ từ lâu.
Họ thấy Trương Minh Vũ đi ra, vội vàng cung kính mở cửa xe Rolls - Royce.
Anh lại càng thấy khó chịu, xua tay nói: “Không cần đâu, tôi bắt taxi về là được rồi”.
Nhưng ngay sau đó đã thấy Tô Mang dựa vào khung cửa khẽ nói: “Đi đi, xe này nhanh. Trên đời này chị chỉ muốn em ngồi lên nó thôi, người khác thèm cũng không được”.
Trương Minh Vũ không tiện nói thêm gì nữa, đành phải ngồi lên chiếc Rolls - Royce, trong lòng vô cùng cảm động.
Một người vệ sĩ nhanh chóng lái xe đưa anh rời đi.
Đến khi chỉ còn cách nhà họ Lâm vài trăm mét, anh liền xuống xe.
Từ xa nhìn lại, anh đã thấy sân nhà họ Lâm chật ních xe sang, đỗ tràn cả ra ngoài, ít nhất cũng phải có ba bốn mươi chiếc.
Không biết nhà họ Lâm có chuyện lớn gì.
Trương Minh Vũ lại cau mày, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành.
Anh nhanh chân chạy vào bên trong.
Lúc này trong sân đã có không ít người. Ai nấy đều có vẻ rất giàu có, đứng túm tụm lại một chỗ không biết đang bàn luận cái gì.
“Nghe nói lần này bệnh tình của ông cụ nhà hàng xóm rất nghiêm trọng, mong là không xảy ra chuyện lớn”.
“Haiz, tôi cũng mong vậy. Nhưng làm sao có thể?”
“Tôi nghe nói lần này đến cả Phó viện trưởng bệnh viện trung tâm Hoa Châu cũng tới! Không biết có cách nào cứu ông cụ không”.
…
Tiếng bàn tán xung quanh lọt vào tai Trương Minh Vũ.
Ông cụ… ngã bệnh rồi sao?
Anh cau mày, dự cảm không lành càng thêm mãnh liệt.
Trước giờ sức khoẻ của ông cụ nhà họ Lâm đều không tốt, phải dựa vào thuốc để duy trì. Nhưng không ngờ lần này lại…
Anh nghiến răng chạy nhanh về phía căn biệt thự nằm ở chính giữa.
Ông cụ Lâm là người duy nhất trong nhà họ Lâm coi anh là người.
Cũng chính nhờ có ông cụ, mối hôn nhân của anh với Lâm Kiều Hân mới có thể duy trì nhiều năm như vậy. Nếu không anh đã bị người nhà họ Lâm đuổi đi từ lâu rồi.
Trương Minh Vũ chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng quát lạnh lùng: “Đứng lại!”
Anh quay lại nhìn thử, phát hiện Lâm Kiều Hân đang lạnh mặt đứng ngay đằng sau.
“Tối hôm qua anh đi đâu, làm gì?”, cô nhíu mày lạnh giọng hỏi.
Trương Minh Vũ vô thức chột dạ, vội giải thích: “À thì… tôi đi làm thuê cho người ta. Chính là đám người ở nhà hàng hôm qua đấy”.
“Làm thuê?”
Chân mày Lâm Kiều Hân càng nhíu chặt lại.
Anh bất đắc dĩ nói: “Cô đừng hỏi tôi nữa được không? Tôi không thể nói, cô muốn biết thì hỏi mẹ đi…”
Nhưng anh lại thầm cảm thấy đắc ý.
Đổ tội thành công!
Lâm Kiều Hân im lặng hồi lâu mới hỏi tiếp: “Có phải mẹ tôi lại tông xe người ta rồi không?”
Trương Minh Vũ nhếch miệng, không nói thêm gì nữa.
Lâm Kiều Hân bất lực bật ra một câu: “Đi thôi. Ông nội tôi mắc bệnh nặng, ảnh hưởng rất lớn. Người nhà họ Lâm đều phải tới đủ”.
“Hôm nay anh hãy ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đừng có nói gì hết”.