Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

chương 34: tình hoa tán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Công tử, hóa ra người đang ở đây!" Đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói của một nữ tử xa lạ.

Giương mắt nhìn, hóa ra là vị thiên kim tiểu thư vô tình gặp ở trong rừng cây.

Trang phục tinh xảo đẹp đẽ, dưới ánh mặt trời, vị tiểu thư kia có vẻ đẹp tự nhiên cực kỳ bắt mắt.

"Lý đại nương, về việc ngoài ý muốn của Hoàng lão cha, trên dưới Trương phủ chúng ta cũng thật đáng tiếc, phụ thân còn cố ý dặn dò Sơ Tinh thay người thăm hỏi Lý đại nương, đây là hai mươi lượng bạc, mong rằng Lý đại nương có thể rộng lòng, bớt đau buồn đi." Sơ Tinh đi tới bên cạnh Lý đại nương, hơi nhún người, lại nói càng thêm thỏa đáng.

"Này. . . . . . Làm sao dám. . . . . . Ai. . . . . . Đều là hai mẹ con chúng ta mệnh khổ, không trách đại tiểu thư được." Lý đại nương bưng mặt khóc thút thít, hiển nhiên là thụ sủng nhược kinh.

(Thụ sủng nhược kinh: Được ưu ái mà lo sợ)

Mà ta cũng đang đứng ở một bên cười khổ, từ hai lượng bạc đột nhiên biến thành hai mươi lượng bạc, chẳng lẽ chỉ là bởi vì Trương phủ thiện tâm quá sao? Liếc mắt nhìn Mộ Phi Hàm một thân thôn phu, phát hiện Sơ Tinh cũng đang thẹn thùng len lén đánh giá hắn. Ôi chao. . . . . . Chẳng lẽ đây là chuyện xưa một thiên kim nhà giàu yêu tiểu tử nghèo sống sờ sờ ư?

Phiên bản chuyện xưa không sai, chẳng qua tiểu tử nghèo này. . . . . . Có chút vấn đề. "Công tử, ta họ Trương, tên gọi Sơ Tinh, chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử?" Đối mặt với Mộ Phi Hàm thờ ơ như đầu gỗ, Sơ Tinh rốt cuộc bỏ qua hình tượng thẹn thùng mà chuyển sang thế công, trực tiếp đi tới trước mặt Mộ Phi Hàm, muốn chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn của hắn.

Hồi lâu không thấy động tĩnh gì, thấy Sơ Tinh lúng túng sắp bị đơ thành tượng đá, ta lấy tay chọc Mộ Phi Hàm một cái.

"Họ Mộ." Mộ Phi Hàm trừng ta một cái, mới miễn cưỡng đáp.

"Họ của công tử thật giống Quốc vương đấy, sáng sớm hôm nay Sơ Tinh mới gặp công tử lần đầu, gần tối lại gặp lại, không biết đây có phải là duyên phận mà người đời thường nói tới hay không?" Hai mắt Sơ Tinh lấp lánh như nước, thẹn thùng e lệ.

"Hử?" Mộ Phi Hàm khinh miệt liếc mắt nhìn Sơ Tinh, chẳng nói đúng cũng chẳng nói sai, chỉ hừ lạnh một tiếng, thái độ giống y hệt ngày gặp ta lần đầu.

"Sơ Tinh vì cảm tạ ân tình của công tử đã trợ giúp Sơ Tinh, đặc biệt đặt một bàn tiệc ở Tê Hạc Lâu trong Vận Thành, không biết có thể hân hạnh được đón tiếp công tử hay không?" Sơ Tinh không để ý khó khăn mà dũng cảm tiến tới, không thể không khiến ta âm thầm than thở.

Tê Hạc Lâu. . . . . . Cái tên cực kỳ quen thuộc. . . . . . Đã từng, nó đã từng là tâm huyết của Lý Uẩn Đình. . . . . . Đáng tiếc. . . . . . Bây giờ cái gì hắn cũng không nhớ được. . . . . . Hắn chỉ nhớ mình là Đế vương Hoài quốc, hắn không nhớ rõ đã từng nói với An An, sẽ cho An An tự do thật sự. . . . . . Không nhớ rõ nữa rồi. . . . . .

Thứ nhất tốt nhất không cần gặp, như thế cũng không cần mến nhau. Thứ hai tốt nhất không quen biết, như thế cũng không cần tương tư. Vị tăng nhân đã từng viết ra hai câu thơ đau lòng như thế, có phải tâm trạng cũng bị dày vò đủ kiểu như ta hay không?

"Được!" Bên tai vang lên đáp án khiến ta không thể ngờ đến, giương mắt nhìn Mộ Phi Hàm, chỉ thấy hắn đã lạnh nhạt đồng ý yêu cầu của Sơ Tinh.

Vẻ mặt mừng như điên của Sơ Tinh đập vào trong mắt ta lại có chút chói mắt. Không hiểu nổi rốt cuộc mình như thế nào nữa? Có phải nếu quen được người ta dịu dàng chăm sóc quá lâu, trái tim không hề vướng bận kia sẽ lại biến thành giữ lấy?

Đột nhiên sợ mình đến thế, một tiếng “được” này, vô luận Mộ Phi Hàm nói ra từ mục đích nào, cũng đã nhắc nhở ta lúc này, để mặc cho mình đắm chìm vào trong sự dịu dàng của hắn, mà quên

Mất rằng cuối cùng hắn vẫn sẽ trữ thành một Mộ Phi Hàm cao cao tại thượng, hắn không phải là nam nhân điên cuồng vì ta uống hết ba vò rượu trong đêm trung thu đó, hắn không phải là nam nhân vì ăn phải ớt mà cay đến đỏ mặt đó, suy nghĩ của hắn trong thiên hạ, không có ai có thể đoán nổi.

Tiến lên một bước, đỡ Lý đại nương vẫn còn đang nức nở trên mặt đất, nhẹ giọng nói: “Mặt trời sắp xuống núi, buổi chiều gió lạnh, đại nương naht định phải bảo trọng thân thể, hay là về nhà nghỉ ngơi trước đi.” Ta nháy mắt với A Hổ, hắn lập tức hiểu liền cùng ta dìu Lý đại nương đi.

“An An, nàng không muốn đi cùng ta?” Mộ Phi Hàm khẽ nhìu mày, không chút ngoài ý muốn hỏi lại ta.

“Không, nhất định ngươi và Yểu Thư Sơ Tinh có chuyện quan trong muốn nói, ta không nên quấy rầy, cơm nước xong nếu muộn quá, ngươi nên ở lại trong thành đi.”

“Cũng được, nàng an tâm ở nhà chờ ta.” Mộ Phi Hàm đưa mắt nhìn ta cùng Lý đại nương càng lúc càng xa. Trường bào khô khẽ tung bay trong gió chiều, vẻ mặt bí ẩn, cho dù ai cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Trở lại nhà Lý đại nương, để bà nằm xuống, chân tayvụng về nấu một nồi cháo, khói bốc lên làm mắt ta nổi sương mù.

Gió thu thổi nhẹ thật thoải mái.

Nghiêng người dựa lên trên giường, mắt nhìn ngoài cửa sổ, thoáng cái, trăng treo đầu cành liễu rồi.

Lúc này , Mộ Phi Hàm đang nâng cốc vui vẻ nói chuyện với vị tiểu thư Sơ Tinh kia nhỉ?

Ta biết rõ Mộ Phi Hàm tuyệt không phải một kẻ háo sắc, nếu muốn mỹ nữ, trong thiên hạ có người nào có thể so với hắn, hậu cung mỹ nữ cơ chứ?

Ta chỉ là có chút thương tiếc tình yêu của Sơ Tinh, ta chỉ là có chút không bỏ được Mộ Phi Hàm của mấy ngày nay.

Hắn…cuối cùng vẫn phải trở về bộ dáng lúc trước… Không cố ý mời ta cùng đi dạ tiệc…. Nhất định là không muốn nhìn thấy mấy thứ kia mà thôi…

Ta rất sợ sự im lặng như vậy, bởi vì sự yên lặng đó rất dễ khiến người tra đắm chìm trong nhớ nhung và suy nghĩ…. Yên lặng như vậy quá dễ dàng làm cho lòng gười sinh ra u sầu…

Đầu… Không tỉnh táo… Là mệt mỏi thôi… Bất tri bất giác không mở nổi mắt ra…

Cổ họng có chút khô khốc khó chịu… Cả người nóng ran… giống như dưới bụng có một ngọn lửa… Cực kỳ khó chịu.

Sở sờ lên gò má đang hừng hực… Không khỏi giật mình… Mình… Đến tột cùng là sao vậy?

“Ha ha, tiểu nương tử, tối nay hãy để gia đây thương yêu nàng thật tốt đi nào!”Giọng nói vừa quen thuộc, vừa đáng ghét vang lên. Ta cố gắng mở mắt, trước mắt đột nhiên có gương mặt phóng đại của tên heo đầu mập ngày ấy ta từng gặp ở Trương phủ.

Cảm giác thật buồn nôn, vô lực nhìn hắn cười dâm đãng cầm cổ tay của ta, trong lòng lại có một giọng nói đang gào thét rằng hãy thuận theo hắn…

Ta… Rốt cuộc là sao thế?Bị làm sao thế?

“ Tiểu nương tử đừng phản kháng, trúng Tình Hoa tán làm sao lại không muốn hoan hảo được chứ?”

Phản kháng lại bị tên heo mập kia đẩy ngã trên giường, bất lực nhìn cái miệng kia càng lúc càng đến gần, ghê tởm khiến ta sắp nôn ra, Mộ Phi Hàm, ngươi xem đi, cũng nên lưu lại ám vệ để giúp ta với chứ! Chẳng lẽ hôm nay ta sebi hủy hoại ở trong tay con heo mập này hay sao?

Vạn bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nhưng bỗng nhiên cảm thấy thân thể trên người chợt cứng nhắc…

Một dòng chất lỏng ấm áp bắn lên trên người ta….

“Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, mong chủ tử thứ tội.” Trên người không còn sức ép nữa, ta giãy giụa ngồi dậy, giật mình nhìn người áo đen đang quỳ dưới mặt đất cùng cái con heo mập đã bị giết chết kia.

Này … Hắn là ám vệ của Mộ Phi Hàm… Vì sao lúc này ta lại cảm thấy giọng nói khàn khan của hắn gợi cảm chứ…

Tình hoa tán… Tình Hoa tán… Chẳng lẽ là xuân dược?

“Chủ tử, Chủ tử?”Người áo đen thấy ta thật lâu không lên tiếng, cho rằng ta bị giật mình quá độ, vội vàng đứng dậy đến nhìn ta.

Hơi thở nam tính ấm áp phun lên trên người của ta, khiến cả người run lên một trận.

Trong đẩu thoáng qua rất nhiều hình ảnh ái muội tươi đẹp…

“Cút ra ngoài! Đừng đi theo ta!”

Lảo đảo chạy ra ngoài cửa, tình cờ nhớ tới trong rừng có con song nhỏ không sâu, lúc này nước sông lạnh lẽo, hẳn là có thể giúp ta giảm bớt lửa nóng…

Trong nói mờ mịt… Liều mạng chạy… Đột nhiên rất khinh bỉ bị dược vật như vậy khống chế mình…

Ánh trăng bị đám mây che mất, lúc sáng lúc tối, cứ như vậy ngã xuống rồi lại bò dậy… Có lẽ chạy làm rớt mất tram cài tóc, có lẽ làm mất giày thêu rồi…

Mà ta lại chỉ có thể chạy như vậy… Lửa nóng khắp người đang thiêu đốt thân thể ta… Một loại khát khao được đoàn tụ… Ta không có sức khống chế…

Chạy và chạy… Chạy ra nước mắt… Lý Uẩn Đình… Chàng đang ở đâu?Có phải chàng đang ôm một vị phi tử xinh đẹp như hoa đi vào mộng? Chàng có biết An An của chàng… Đang chịu khổ sở như thế nào hay không? Lý Uẩn Đình… Chàng xuất hiện có được hay không?Có được hay không?Em nhớ cái ôm của chàng, rất muốn chàng ôm em, sau đó chúng ta sẽ ở chung một chỗ một đời một kiếp, đừng quên em nữa có được hay không?

… Lý Uẩn Đình… Em nên tiếp tục yêu chàng không đây?

… Lý Uẩn Đình… Em rất đau khổ chàng có biết không?

Đột ngột nhảy vào nước song lạnh lẽo… Nước… Lạnh lẽo thấu xương…… Lại không thể giảm đi cái nóng hừng hực trong người ta…

Nước đang chảy trên mặt không biết là nước mắt hay là nước sông…

Thật sự rất muốn bỏ đi lớp y phục nặng nề này…

Thật rất muốn chàng có thể ôm em vào lòng….

Trong nước sông, ta giùng giằng… Không ngừng khống chế suy nghĩ đang bị rối loạn…

Ta muốn chết hay sao? Lại phải chịu đựng sự hành hạ đau đớn như thế?

Bất ngờ, nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đứng ở trên bờ.

Ánh trăng thay hắn làm bật lên ánh sang thánh khiết… Tóc dải màu bạc bay nhẹ nhẹ ở trong gió, xinh đẹp giống như không thuộc về thế gian dơ bẩn này.

Bong dáng màu trắng đó thở dài sâu kín, “ An An, Lý Uẩn Đình tổn thương nàng ư?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio