Thẩm Mộc đóng giả thành một đại phú thương, dán râu rậm, còn cố ý nhét vào bụng vài thứ để biến thành hình dạng bụng phệ. Thẩm Mộc nói với Dương Phàm:
- Bây giờ sai Trương Nghĩa hộ tống chúng ta đi. Những người đi theo là hắn đã được chọn lựa kỹ lưỡng. Yên tâm! Chỉ với những người này, trên đường đi có lẽ không có gì nguy hiểm.
Thất Thất cô nương chu cái miệng nhỏ nhắn mà đứng ở một bên.
Tiến thêm một đoạn về phía trước, là rời khỏi khu vực do quân Đường quản lý. Từ tứ trấn An Tây là thuộc khu vực của người Thổ Phiên. Thế lực của bọn chúng liên tục thâm nhập về phía đông, hiện giờ đã lan ra đến hành lang Hà Tây.
Trên con đường giao thông này hai bên đều là núi non trùng điệp, dãy phía bắc là của người Đột Quyết, dãy phía nam là của người Thổ Phiên. Trên con đường qua lại chỗ rộng nhất hơn mét, hẹp nhất vẻn vẹn khoảng chưa tới mét, một khi bị tập kích sẽ cầm chắc là vô cùng nguy hiểm.
Mà khu vực rộng lớn này hiện giờ không có quân Đường đóng, cũng không có quân đội Thổ Phiên. Hai bên coi đây là vùng hòa hoãn, khiến cho khu vực này tình hình vô cùng phức tạp. Ngoài các đám trộm cướp tung hoành, một số đội thương buôn ít người cũng thường xuyên gặp phải trộm cướp. Mà sinh sống ở giữa chỗ đó một số là các bộ lạc nhỏphần lớn là nửa dân nửa cướp.
Thẩm Mộc kiên quyết không cho Thất Thất đi theo. Lão bắt nàng phải ở lại Hoàng Thủy yên tâm chờ đợi mình trở về. Thất Thất cô nương rất không hài lòng, tuy nhiên nàng cũng biết Thẩm Mộc nhìn thì như rất dễ nói chuyện, nhưng nếu như mình quá đáng quá, làm cho lão ghét, như vậy cái được không bù được cái mất. Cho nên tuy rằng trong lòng không hài lòng nhưng nàng cũng chỉ biết vâng lời.
Thương đội bắt đầu lên đường. Thẩm Mộc đóng giả thành đại thương nhân, Trương Nghĩa là thủ lĩnh hộ vệ của thương đội, còn Dương Phàm, Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn trà trộn vào trong đội ngũ, làm những tiểu nhị cưỡi lạc đà chở hàng.
Lúc đội ngũ của bọn hắn đi lên đường cái, chuẩn bị rẽ ở cổng thành phía Tây. Vừa lúc đó thì gặp một đội quân sĩ của Quân Hà Nguyên, bắt được mấy người đàn ông Thổ Phiên đang áp giải về phía nha phủ.
Cao Xá Kê ghé sát vào tái Dương Phàm nói nhỏ:
- Phương pháp của Nhị lang để bắt được thám báo Thổ Phiên, Lâu tướng quân đã biết rồi. Lâu tướng quân hạ quân lệnh, trong vòng một tháng nay, các châu phủ, bộ lạc ở Lũng Hữu có những thanh niên trai tráng mà chết bất ngờ có nguyên nhân không rõ ràng cùng với những người trong diện tình nghi có quan hệ qua lại chặt chẽ lập tức bị bắt lại để tra khảo.
Hùng Khai Sơn híp mắt nhìn đoàn người bị áp giải kia nói:
- Các châu phủ huyện hành động cùng một lúc, khiến cho bọn chúng thiếu cảnh giác và chuẩn bị. Hiện tại với những người đã bị bắt, trong nhà bọn hắn tìm ra được nhiều vật chứng. Hắc! Mười người thì may lắm hai người bị oan. Nhị lang! Cái kế này thật sự rất hay. Nhưng nó cũng chỉ có thể dùng một lần. Từ nay về sau bọn họ nhất định sẽ càng cẩn thận thêm, không để hung khí và tang vật trong nhà nữa.
Dương Phàm khẽ vuốt cằm nói:
- Mặc dù chỉ được một lần, nhưng nếu bọn chúng còn muốn ám sát cũng sẽ phải e dè hơn rất nhiều. Dù sao, cho dù không có chứng cớ, nhưng đột nhiên có người chết đột ngột, cũng là một mối nghi ngờ.
Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn gật đầu đồng ý.
Trong thành Thiện Châu tại đại bản doanh Quân Hà Nguyên, Lâu Sư Đức và Vương Hiếu Kiệt, Khâu Thần Tích theo thứ tự từ trong một căn lều vải đi ra.
Lâu Sư Đức mỉm cười nói:
- Tên thị vệ Bách Kỵ họ Dương kia thật sự là người có mưu kế. Lần này bất ngờ ra tay, bắt được đám người này gần như không có một kẻ nào oan uổng. Mặc dù không thể tiêu diệt triệt để thám báo Thổ Phiên ẩn nấp ở Lũng Hữu, nhưng cũng làm cho nguyên khí của bọn chúng bị tổn thương nặng nề rồi.
Khâu Thần Tích đảo mắt , nói với Lâu Sư Đức:
- Lâu tướng quân, đã điều tra rõ thân phận của thám báo Thổ Phiên chưa? Lúc nào thì Khâu mỗ có thể lấy tin tức?
Lâu Sư Đức nói:
- Hả? Khâu tướng quân có ý là?
Khâu Thần Tích cười nói:
- Ồ! Không có chuyện gì, chẳng qua ta muốn biết thêm thông tin tình hình ở Thổ Phiên từ chỗ bọn họ. Khi trở về kinh thành, Thánh Thượng có hỏi, Khâu mỗ đã biết rõ thì cũng tốt.
Lúc này Khâu Thần Tích và Vương Hiếu Kiệt đã đến ở trong doanh trại. Nguyên nhân là vì Khâu Thần Tích nói muốn hiểu rõ tình hình quân đóng ở Hữu Lũng. Thời điểm hiện tại nên tốt nhất là đến ở trong quân doanh, Vương Hiếu Kiệt tất nhiên là đồng ý, Lâu Sư Đức cũng không phản đối. Hiện tại hai người bọn họ có doanh trướng riêng của mình, xung quanh có người ngựa bảo vệ. Những kẻ đó chính là đám người đã theo bọn họ từ Lạc Dương đến đây.
Lâu Sư Đức nghe xong lý do của Khâu Thần Tích, mỉm cười nói:
- Xin cứ tự nhiên.
Hắn quay đầu dặn dò một vị Hành quân Tư mã:
- Dặn dò kẻ dưới, Khâu, Vương hai vị tướng quân có quyền thẩm tra đám gian tế của Thổ Phiên đã bị bắt, không được kháng lệnh!
- Vâng!
Hành Quân Tư Mã khom người lên tiếng.
Khâu Thần Tích xoay người sang chỗ khác, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười gian xảo… Đội ngũ của Thẩm Mộc rời khỏi Hoàng Thủy thẳng đường đi về phía tây, dần dần từ Lũng Hữu đi đến đất Hà Tây.
Vượt qua đỉnh núi Ô Sao, toàn bộ địa hình khu vực này so với Lũng Hữu dần dần có sự khác biệt.
Xa xa là núi tuyết, núi non trùng điệp, lờ mờ thấy được Trường Thành qua nhiều thế hệ xây dựng sửa chữa như một con rồng dài tráng lệ đang uốn lượn dưới những ngọn núi chập chùng. Mà ngay phía trước còn có đồng cỏ phì nhiêu trải dài ngàn dặm, kẹp giữa hai dãy núi sừng sững chạy dài vô tận ở mạn bắc và nam. Giữa khu vực núi non trùng điệp vùng đất không giống thảo nguyên mênh mông bát ngát vô bờ như ở Hạo Hàn, vì có dãy núi tuyết chạy dọc theo nên vùng đất này có vẻ hùng vĩ, mỹ lệ.
Bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng sà xuống thấp đến độ có thể giơ tay là chạm đến. Xa xa là dãy núi tuyết nguy nga hùng vĩ, dưới chân là đồng cỏ mềm mại. Liên tục có những cơn gió thổi nhè nhẹ lên người, thỉnh thoảng tiếng trâu, bò rống, tiếng ngựa và lạc đà hí, làm đoàn xe càng tăng thêm phần náo nhiệt
Trên con đường dài lữ hành này, vốn phong cảnh rất hùng vĩ nhưng nhìn lâu cũng thấy nhàm chán. Mọi người trong đội ngũ nghĩ cách tìm thú vui, nói chuyện ma quỷ, tán ngẫu chuyện về nữ nhân, hi hi ha ha vui vẻ tự đắc.
Dương Phàm và Trương Nghĩa kề vai nằm ngửa chung ở trên một chiếc xe trâu kéo, giang chân giang tay. Cả hai chỉ có một cái mũ để che nắng trò chuyện với nhau câu được câu chăng.
Nhìn đoàn xe nhàn nhã là thế nhưng xung quanh đây đằng trước, hai bên cách chừng năm sáu dặm bên ngoài có kỵ binh cưỡi ngựa cảnh giác đi tuần nghiêm túc, nơi này có vô số những nguy cơ tiềm ẩn bất ngờ xảy ra.
Lúc trời vừa chạng vạng tối, cả đội ngũ cũng vừa mới đi tới bên cạnh một cái hồ. Người có nhiều kinh nghiệm dẫn đường đi ở hành lang Hà Tây này, trong tâm trí phải ghi nhớ những chỗ tốt như thế này. Hắn có thể nhớ kỹ vị trí chuẩn xác của từng cái hồ, con sông, nhờ thế mà khống chế tốc độ đoàn xe đi đến, khi chuẩn bị hạ trại cũng đúng vị trí có nước.
Đoàn xe dừng lại, ngựa được tháo ách, lạc đà trâu ngựa được kéo đến bên bờ hồ uống nước, những túi nước đã sử dụng hết lại được lấy đầy, chuẩn bị cho ngày mai trên đường đi có nước để uống. Những người phụ trách nấu cơm nhanh chóng đào trên bãi cỏ một cái hố bếp, từng đợt từng đợt khói bếp theo gió tỏa đi tản mát.
Trên đường đi xương cốt giống như là rời rã ra, tới lúc này Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa mới phấn chấn tinh thần. Xuống khỏi xe xem mọi người thu xếp hạ trại thế nào, cùng chuyện tuần tra, cắt cử trạm canh gác thăm dò.
Cho đến lúc trên trời đầy sao, mọi người cũng đã cơm nước no nê. Những con lạc đà to lớn nằm phải tít bên ngoài, giống như thành lũy phòng tuyến thứ nhất, bên trong là xe và hòm xiểng vây quanh tạo thành phòng tuyến thứ hai, cuối dùng mới là chỗ dựng lều trại
Mỗi một đạo phòng tuyến ở ngoài kia đều có người ngủ ở đó bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu. Ngoài ra còn có cả trạm canh giác phía ngoài cùng, Nguyên nhân là lo sợ buổi tối có kẻ tập kích nên ngoài mặt tiếp giáp với bờ hồ còn lại ba mặt đều đặt hai lớp trạm canh gác. Một lớp ở xa hơn năm dặm, một lớp ở ngoài xa hơi mười dặm. Trận thế như vậy, dù là giặc cướp hay bầy sói cũng không dễ dàng xâm nhập.
Trong doanh trại được nhóm lên một đống lửa. Trên đường đi bọn họ săn được một số chim muông thú, lúc cơm chiều không kịp giết thịt rửa sạch, nên bây giờ sau khi đã thu dọn đâu ra đó, mới bỏ ra nướng trên đống lửa nào là hươu trắng, gà tuyết, dê vàng…, trong chốc lát mùi hương thịt nướng lan tỏa ra mê người.
Ngay từ đầu Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn cũng không thoải mái. Nhưng trên đường đi tận mắt thấy đội ngũ này trấn thủ, cắm trại, cách thức tiến lên phía trước, cảnh giới nên đã hoàn toàn yên tâm. Dù sao phụ trách điều phối bọn họ chính là Dương Phàm. Hiện giờ trong lòng đã yên tâm, cả hai ngồi trước đống lửa nướng thịt dê vàng, hưởng thụ lấy ít thời gian hiếm hoi nhàn nhã này.
- Nhị lang, Đông chủ nhân của chúng ta muốn ngươi đi một chuyến!
Dương Phàm cũng ngồi ở bên cạnh đống lửa, đang nói chuyện cùng Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn. Hắn phát hiện ra Cao Xá Kê không phải lúc nào cũng là người trầm mặc ít nói, đại khái là vừa thấy nữ nhân thì trong lòng e sợ ngại ngùng. Bây giờ ngồi cùng một đám đàn ông tại cùng một chỗ, hắn cũng chuyện trò vui vẻ, cho thấy là một người hướng ngoại.
Đang nói bỗng nhiên một người bảo vệ có bộ râu quai nón đi tới cao giọng nói với Dương Phàm một câu. Dương Phàm liền đứng lên, phủi bụi ở mông rồi đi cùng gã.
Người thị vệ râu rậm đưa Dương Phàm tới lều ngủ của Thẩm Mộc. Lúc này Thẩm Mộc khoanh tay đang đứng ở trước lều, đắm chìm trong một đêm trăng sáng, ngắm nhìn phong cảnh nơi xa. Những cơn giió đêm thổi tới làm cho tay áo của lão phơ phất..