Từ lúc cùng Thiệu Hiên quen nhau năm đến bây giờ đã năm, Phạm Na biết gia đình Thiệu Hiên hắn là gia tộc họ Trần quyền quý. Chỉ tiếc là sau khi biết hắn và cô yêu nhau, mẹ hắn cũng từng tuyên bố sẽ không bao giờ chấp nhận một cô gái bình thường như cô làm dâu nhà họ Trần.
Thế nên Phạm Na và hắn sống chung năm, cô chưa bao giờ đòi hỏi gì, vì cô nghĩ để ở bên cô Thiệu Hiên cũng trả giá không ít. Miễn là hắn ở bên cạnh cô là đủ.
Thế nhưng giờ đây cô đang đứng chết chân tại chỗ, nhìn đôi nam nữ kia quấn lấy nhau.
Thiệu Hiên ra vào ác liệt, thúc thật sâu vào tận tử cung Cao Lệ, trừ Na Na của hắn, mọi phụ nữ khác cũng chỉ là công cụ tiết dục. Hai tay bóp lấy vú, tìm ngay đầu nhụy mà vân vê. Cao Lệ rướn người lên muốn hắn hôn môi cô ta, nhưng hắn cười lạnh. Một ả thư kí nhem nhuốc bẩn thỉu lại muốn hắn hôi môi? hắn ngại bẩn, tay đánh mạnh lên mông căng tròn của cô ta, cảm xúc không mềm mại như Na Na nhà hắn.
Đổi tư thế, Thiệu Hiên bắt Cao Lệ bám vào sofa, hắn nhấc một chân cô ta lên, dương vt dài trực tiếp đâm sâu lút cán vào. Hai túi trứng đập mạnh vào nhục thể bên dưới, tưởng chừng như hắn muốn nhét cả vào bên trong.
Xương mu va chạm nhau phạch phạch vang lên dồn dập như ép Phạm Na nghẹn thở. Cô vội chạy ra ngoài, xương bả vai đâm mạnh vào cánh tường vang lên tiếng động. Đến khi Thiệu Hiên hắn quay lại chỉ kịp nhìn thấy lưng cô. Hắn vội vàng xô mạnh nữ nhân bên dưới tính đuổi theo, mới phát hiện hắn đang lõa thể
"Shit"
"Cút ra ngoài cho tôi" Hắn hét lên như thú hoang dã, đuổi cô ả Cao Lệ kia vội vã ôm đồ chạy ra khỏi văn phòng. Hắn đạp đổ cả ghế ngồi. Mắt hắn đỏ ngầu nhìn người phụ nữ trung niên trước cửa.
Sau khi mặc sơ đồ xong, hắn liền chất vấn
"Là do mẹ bày mưu đúng không?"
cười nhạt "đây là do con tự làm, làm sao con lại nói do ta làm?" Bà Trần bình tĩnh đáp trả
"Có quỷ! Vậy sao Na Na lại xuất hiện cùng mẹ?" Có chết hắn cũng không tin mẹ hắn không can thiệp vào
"Ta chỉ hẹn nó đến, ai ngờ con cho nó một bất ngờ như vậy" bà ta cười lạnh.
"Cô ta không đủ thỏa mãn con đâu Thiệu Hiên! bỏ cô ta thôi" Bà ta cười nhạt
"Tốt nhất mẹ không nên xen vào chuyện cả con. Hắn tức giận đạp cửa ra ngoài. Giờ hắn muốn tìm nhất là Na Na của hắn. Hắn cảm thấy rất sợ, rất khủng hoảng
Ra khỏi đó, Phạm Na vô hồn đi lang thang cô cũng không biết cô đã đi đâu. Đến lúc mệt nhoài cô vô lực ngồi xuống lề đường rồi òa khóc như một đứa trẻ.
Đường phố vắng lặng, người dần thưa thớt, cô vẫn ngồi đây úp mặt vào lòng bàn tay nức nở.
Một đám lưu manh sau khi đi ăn nhậu về, tên cầm đàu liếc nhìn thấy một bóng dáng nữ trong góc tối liền gọi đàn em đi về phía Phạm Na đang ngồi
"Này cô em! sao ngồi đây buồn vậy? Để bọn anh ở lại cùng em nào" Tên cầm đầu buông ra lời nói cợt nhả, còn lấy tay lôi cô vào người hắn
"Buông tôi ra! Cút!!!!!"
"có ai không? cứu tôi với!" Cô dùng giằng muốn giãy ra. Cô kinh tởm, cô muốn về nhà.
"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt này" Nói xong hắn sai đàn em giữ cô lại, lấy tay tát mạnh xuống gương mặt xinh đẹp của cô
chát mấy cái tát liên tiếp khiến cô choáng váng đầu, mặt đau đớn, khóe môi bật ra cả tia máu. Cô loạng choạng té xuống nhưng chúng kéo cô lên
"Giờ biết điều chưa" Tên cầm đầu cười dâm dê. lấy tay ra hiệu cho bọn đàn em canh chừng, hắn dìu cô vào chỗ tối
Xé nát cái áo trên người Phạm Na, miệng hôi thối muốn hôn cô, nhưng bị cô quay mặt đi
"Có ai không cứu tôi với, làm ơn cứu tôi với" Cô hét lên thì bị hắn lấy tay bịt miệng lại
"Được lắm! Một chút nữa thôi cô sẽ phải cầu xin tôi" hà hà hắn cười thật đê tiện. miệng hắn liếm cần cổ cô rồi cắn xuống, tay xé rách vạt áo trước ngực. Miệng vội vàng dời xuống xương quai xanh xinh đẹp liếm mút. Một tay ghì chạy lại người cô, một tay nhào nặn một bên ngực tuyết trắng
"Cứu tôi với" Cô la hét lên gào khóc. Đây là khu nhà đất đang xây dựng, cách hai trăm mét mới có nhà, giờ cô la khàn cổ cũng chưa chắc gì có ai biết. Cô tuyệt vọng giãy dụa rơi nước mắt
Hắn cúi mặt xuống đôi gò bồng đào, hì hục mà liếm mút, cắn mạnh đôi tuyết lê. Hắn chưa bao giờ thấy một mĩ nhân nào như cô, hôm nay hắn vớ được món hời.
Hắn lấy tay xốc váy cô lên, trực tiếp mò vào vùng kín cô mà xâm phạm
Phạm Na giãy dụa quyết liệt, cô sợ tới mức khủng hoảng. Cô không muốn tên xấu xí kinh tởm này xâm phạm mình. Đang lúc hắn muốn đánh cô tiếp thì chợt nghe tiếng đánh nhau vọng tới
Giang Thừa Trạch cùng bạn đang đi trên đường từ quán Bar về nhà anh. Đèn pha sáng, chiếu đến ba người đàn ông đang đứng ở ngoài dáo dác nhìn xung quanh như sợ người khác phát hiện điều gì.
Đặc biệt là bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng kêu cứu dù là rất nhỏ nên vội vàng thắng xe lại. Vội vàng xông ra ngoài, bạn anh Cổ Viễn đang lim dim ngủ cũng giật mình, đi xuống theo anh.
Càng đến gần nghe càng rõ tiếng kêu cứu của con gái phát ra. Giang Thừa Trạch chạy mau đến chỗ ấy. Nhưng bị chặn lại bởi ba tên đàn em, anh vội vàng né tránh cú tấn công của ba tên ấy. Nhày lên, lấy củ trỏ đập thật mạnh lên gáy một tên rồi xoay vòng đá một tên khác. Tên còn lại tính đánh lén anh thì Cổ Viễn đã ra tay đập một phát ngay lưng ngã xuống đất. Ba tên la lên đau đớn nhưng vẫn cố nhổm bò lên
"Thừa Trạch, đi cứu người đi, ở đây để tao lo" Cổ Viễn nhàn nhạt đáp, mắt lạnh nhìn về phía ba tên kia khiến chúng sợ phát run.
Bỏ mặc tiếng đánh nhau và tiếng la oai oái của bọn tép riu kia. Giang Thừa Trạch chạy vội đến chỗ khuất, ánh sáng đường lấp lóe nhưng cũng đủ cho anh nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Một tên đàn ông tay đang bóp cổ một cô gái tóc tai rũ rượi, thậm chí trên người cô không còn mảnh vải. Ngực trần không mảnh áo, quần cũng không, chỉ có mỗi quần lót còn sót lại
"Cút mau! nếu không tao giết cô ta" hắn tăng lực đạo ở tay làm cô khó thở giãy dụa
"Bình tĩnh, mau thở cô ấy ra tôi sẽ không làm gì anh" Giang Thừa Trạch cố gắng trấn an hắn.
Nhưng trong phút giây nguy hiểm, cô gái đang bị khống chế lại lấy hết sức mình vùng ra, đẩy tên kia lùi ra hai bước. Thấy cô chạy về phía kia, hắn vội chạy theo tính túm cô lại.
Giang Thừa Trạch nhanh hơn hắn, chạy đến xoay người ôm cô ra sau lưng, lấy chân đá thật nhanh, thật mạnh khiến tên đầu xỏ không kịp né mà lăn quay ra đất.
Ôm cô gái vào lòng, thấy cô đang run rẩy anh chỉ muốn che chở cho cô, nhưng quên rằng ngực cô đang trần trụi. Cảm giác mềm mại, đàn hồi ép vào ngực mình khiến Giang thừa Trạch ngại ngùng, vội đẩy nhẹ cô ra. Lấy áo khoác bọc cơ thể đang run rẩy vì hoảng sợ của cô lại rồi ôm ra ngoài.
Cổ Viễn thấy anh đi ra, lại liếc nhìn bóng dáng của cô gái anh đang ôm, cười hề hề nói
"Tao gọi cảnh sát rồi, tao ở đây trông trừng tụi này chờ cảnh sát đến. mày đưa cô ấy đến bệnh viện coi sao"
Giang Thừa Trạch gật đầu, không nói hai lời liền ôm cô lên xe. Trong xe có anh đèn sáng, tuy hơi mờ ảo nhưng giúp anh nhìn rõ đươc gương mặt xinh đẹp của cô gái đang run sợ.
Anh là minh tinh, không phải chưa từng tiếp xúc qua người đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô gái này mang nét thanh thuần trong sáng, giờ lại như thỏ con bị dọa sợ càng khiến anh thương tiếc.
Nhướn người qua cái dây an toàn cho cô, vuốt nhẹ tóc cô
"Giờ không sao rồi, đừng sợ nữa nhé! " giọng anh thật ấm áp dễ chịu, cô nhìn vào đôi mắt ấy, cảm giác như gặp lại Thiệu Hiên lúc mới yêu. Cô nhìn đến ngây người, anh lúng túng quay mặt đi. Ho nhẹ một cái
"Tôi đưa cô đi bệnh viện" Liền khởi động xe chạy đi.