Nghe đến hai chữ “nương tử” Vương Sỹ Anh không khỏi kinh ngạc, miệng lắp bắp:
- Ta có nghe nhầm không? Huynh muốn cưới? Đừng nói với ta huynh muốn cưới nam nhân à nha!
Lý Khắc Minh mạnh tay vứt về phía Vương Sỹ Anh chén trà, may sao người kia võ công cao cường, chặn được đưa lên miệng uống:
- Đa tạ sư huynh!
- Chính ta cũng không tin mình lại muốn lấy nàng làm nương tử sớm thế! Chỉ có điều nhìn nàng vởn vơ trước mặt lũ đàn ông lại đáng yêu như vậy! Kỳ thật chắc ta không chịu nổi được nữa! - Lý Khắc Minh vừa nói, tay vừa bóp trán suy nghĩ: Quả thật cái cô nương kia cứ đáng yêu như vậy hỏi nam nhân nào có thể từ chối?
- Thái Tử? Người có đúng là Lý Khắc Minh không thế? Người hóa ra cũng biết yêu! Ha ha! Muốn cười ghê!
Vừa dứt lời từ phía Lý Khắc Minh lại thêm một chén trà bay tới. Tất nhiên lần này Vương Sỹ Anh cũng bắt được.
- Đa tạ! Tiểu đệ đang khát! - Vừa nói xong muốn đưa lên miệng uống lại không thấy giọt nước nào bèn hạ xuống mắng nhiếc - Sư huynh! Đừng tàn nhẫn thế! Ném chén thì phải ném chén có nước! Ai lại ném không như vậy!
- Ta là đang nói thật! Ngươi chuẩn bị quà cưới đi là vừa! - Lý Khắc Minh vừa nói, vừa hướng cửa bước đi.
- Không phải chứ! Từ trước đến nay huynh lấy bao thê tử có bao giờ làm lễ cưới này nọ đâu!
Thoáng nhìn bước chân người kia rời đi, Vương Sỹ Anh trong mắt cũng có ý. Vị sư huynh này của hắn từ khi chào đời tới nay căn bản là chưa từng có ý với nữ nhân nào! Nay lại rước về cho hắn thêm một tỷ tỷ, đúng là chuyện khó tin. Nhưng vị tỷ tỷ kia chắc không phải là cái vị cô nương hắn vừa cảm mến sáng nay chứ? Cũng rất có khả năng, nàng xinh đẹp như vậy mà!
Suy nghĩ một hồi, Vương Sỹ Anh cũng đứng lên, ra khỏi Đông Cung điện.
---
Buổi đêm trong hoàng cung, một bóng người nào đó từ từ lướt qua các ban phòng của tú nữ.
- Thưa, chính là phòng này ạ! - Phù công công cúi người trước Khanh Vân điện, nhìn nam chủ.
- Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi! Không cần theo ta nữa! - Lý Khắc Minh phất tay ý bảo Phù công công.
Công công nghe lệnh, không dám nói gì ngoan ngoãn lui xuống. Lúc này chỉ còn lại bóng dáng của Lý Khắc Minh in lên cửa.
Hắn từ từ đi đến bên thân ảnh đang ngủ say, sợ nàng thức giấc bèn khẽ ngồi xuống chăm chú nhìn nàng ngủ. Tạ Uyển Nhã không hề duyên dáng như mấy cô nương kia, khi ngủ mép còn có nước dãi, dáng ngủ trôn rất lộn xộn. Có thể trong mắt mọi người đó là nữ nhân mất phẩm giá, nhưng có vẻ trong mắt hắn lúc này lại là nữ nhân đáng yêu hơn bao giờ hết.
Khẽ vén tóc bên mang tai nàng, Lý Khắc Minh thì thầm:
- Nha đầu thối! Vì nàng mà ta không ngủ yên lại phải chạy đến đây nhìn nàng như vậy! Để xem cưới nàng về rỗi trẫm xử phạt nàng thế nào!
Nói xong ngay tức khắc khẽ đặt lên cái má mềm mịn của nàng một nụ hôn, đứng lên xoay người rời đi. Hai cô nương nọ vẫn ngủ say hoàn toàn không biết gì. Lý Khắc Minh vừa rời khỏi, tâm trạng vừa từ từ tốt lên. Chân hắn bước nhanh về phía Đông cung điện.
---
- Các vị chủ tử! Hôm nay là ngày đầu tiên các vị chính thức học lễ nghi. Bên cạnh nô tài là Trương ma ma sẽ dạy cho các vị nhưng quy tắc lễ nghi cần biết. Có gì không biết cứ hỏi Trương ma ma!
Sáng sớm, Phù công công đã nhanh chóng triệu tập các tú nữ, vang giọng ở Khang Ninh điện. Bên cạnh là Trương ma ma, người nổi tiếng ghê gớm trong hoàng cung. Những vị thê tử của vua chúa đều qua tay bà giáo huấn nên cũng nể bà ta vài phần. Tính tình bà ta không đến nỗi, duy chỉ có tật nhớ rất dai. Vì thế không ai dám đắc tội với bà ta.
- Các vị chủ tử! Ta dạy cho các vị về lễ nghi. Nếu các vị làm sai đương nhiên sẽ không trách móc các vị! Thay vào đó, ta sẽ trừ vào điểm ở chỗ hoàng hậu... các vị thấy có được không? - Trương ma ma từ từ đi ra giữa sảnh lớn, nhìn các vị cô nương kia một cách hết sức “hiền lành”. Lướt qua lướt lại một dọc thấy ở cuối Bảo Nhi cùng Tạ Uyển Nhã đang nói chuyện bèn lớn giọng:
- Hai vị chủ tử ở dưới có nghe nô tì nói gì không?
Bảo Nhi cùng Uyển Nhã vốn đang buôn chuyện về tương lai sau này, khi ra khỏi chốm hoàng cung, nghe tên mình bị réo lên bất giác giật mình. Đến lúc hoàn hồn về xác thì Trương ma ma đã đi đến gần, dịu dàng nai tơ hỏi:
- Mới ngày đầu tiên đã như vậy... nếu nô tì không phạt hai người có phải là không làm gương cho những người khác không?
Nghe đến phạt, mắt Tạ Uyển Nhã sáng lên. Nếu nàng bị phạt nhiều không lên được lớp học lễ nghi gì gì đó thì tất nhiên sẽ không lọt vào “top những thái tử phi “ nữa rồi! Vậy thì càng tốt! Nàng đang muốn đây.
- Đúng vậy Trương ma ma! Nếu người không phạt ta, những người khác sẽ cứ như vậy mà coi thường người. Họ sẽ không sợ đâu!
Câu nói kia nàng vừa thốt ra, hàng loạt con mắt dồn về phía nàng nhìn theo kiểu: Cô bị điên sao? Điên cái gì chứ! Chỉ là không muốn trở thành thái tử phi gì đó thôi mà!
Trương ma ma thấy nàng không hề sợ trừ điểm, nhanh chóng nghĩ ra hình phạt mới:
- Nhưng là buổi đầu, nô tì nghĩ trừ điểm sẽ không hay! Chi bằng... hai vị cứ đến phòng giặt đồ, giúp đỡ mấy cô cung nữ ở đó đi!
Tạ Uyển Nhã nhìn Bảo Nhi bên cạnh, không muốn liên lụy đành lên tiếng:
- Ta là người có lỗi, không liên can đến Lương cô nương. Chính ta dụ dỗ nàng nói chuyện, có phạt thì ta nhận một mình là được.
- Hảo! Người cùng Lương chủ tử đáng lẽ mỗi người đi ngày nay Lương chủ tử không đi... vậy người sẽ đi thay phần của nàng là ngày. Còn có ý kiến gì không?
Tạ Uyển Nhã vẫn chưa thấy hài lòng, mạnh dạn đòi hỏi thêm:
- Ta thấy ta là người làm sai mà đã làm sai thì vẫn phải trừ điểm. Trương ma ma vẫn nên trừ điểm của ta, ta vẫn sẽ đến phòng giặt. Không chỉ ngày mà hẳn một tuần được không?
Trước cái sự đòi hỏi này, mấy vị cô nương kia mắt càng mở to hơn! Trên đời sao lại có nữ tử ngu ngốc như vậy chứ?
Trương ma ma vốn tưởng Tạ Uyển Nhã sẽ đòi lấy ngân lượng ra trao đổi nhưng hóa ra lại là đỏi hỏi thêm hình phạt. Cố tỏ ra vui vẻ, nói:
- Vậy mời chủ tử theo Phù công công đến phòng giặt! Ta sẽ làm theo ý người!
- Được! Phù công công, chúng ta đi thôi!
Tạ Uyển Nhã đáp ứng, không chờ Phù công công tung tăng chạy trước. Bên trong điện lập tức nổ ra cơn bão bàn tán:
“ Cô ta điên rồi sao? Như vậy chẳng khác nào tự mình ném chức Thái tử phi đi! “
“ Đúng vậy! Như vậy là chúng ta có thể loại bớt đối thủ, từ từ đến với Thái tử rồi! “
---
- Bẩm Thái tử điện hạ! Tạ chủ tử hiện đang bị phạt ở phòng giặt đồ ạ! - Phù công công tức tốc chạy về bẩm báo theo lệnh của Lý Khắc Minh.
Hôm nay, hắn đích thân đi dẹp loạn ở Tây Sơn, thời điểm về đến cung trời cũng đã sầm tối. Chưa kịp cởi quân phục, nghe Phù công công bẩm báo lập tức lao đến phòng giặt đồ không nói không ràng. Phù công công đi bên cạnh sợ đến run người, ngày càng cảm thấy nhiệt độ người bên cạnh hạ xuống âm âm độ rồi.
- Ai da! Còn phải giặt đến bao giờ nữa! Sao hoàng cung này lại mặc hết nhiều quần áo đến thế!? Mà mấy cung nữ kia nữa! Sao lại có thể vứt hết quần áo cho mình mà chạy đi đâu không biết!
Uyển Nhã than trời trách phận từ chiều đến bây giờ, giọng cũng đã khát khô nhưng lại lười đi lấy nước bèn ngồi giặt tiếp. Hồi sáng, cứ tưởng sẽ có nhiều người giúp nàng, ai dè khi nàng đến cung nữ một người cũng không có! Nàng ngồi giặt từ sáng đến giờ nhưng quần áo vẫn cò vô số. Mà nghe nói, chưa giặt xong thì chưa được ăn cơm nên đành cố gắng cặm cụi.
Lý Khắc Minh từ xa dừng lại đôi chút ngắm nhìn thân ảnh đang hì hục bên chậu quần áo, dơ tay ý bảo Phù công công lui. Hắn cứ thế đứng say sưa ngắm nhìn nàng chà hết bộ này đến bộ khác. Phải đến lúc thấy chán nàng lấm tấm mồ hôi lòng thấy xót xa mới từ từ đi đến:
- Nàng làm gì ở đây? Không phải giờ là giờ ăn cơm sao? Sao còn chưa đi ăn nữa?
Nhận ra giọng nói quen thuộc của tên ác ma đó, nàng vẫn tiếp tục giặt giọng tức giận trả lời:
- Bị phạt! Vì cái miệng mà khổ cái thân! Không giặt song bọn họ không cho ăn cơm! - nói đến lại ngước lên nhìn hắn - Ngươi đến đây làm gì? Muốn chêu trọc ta sao? Rảnh thì ngồi xuống giặt cùng ta, đứng đó mà cười!
Lý Khắc Minh nhìn khuôn mặt bé nhỏ kia đang giận dữ, lòng không hiểu sao lại lẫn lộn vô số cảm giác. Tức vì không thể ngay lập tức mang người phạt nàng, mấy cung nữ trong cung ra chém đầu. Buồn cười vì cái dáng điệu của nàng, xót vì thấy bàn tay của ai kia đang đỏ ửng.
- Nàng thử năn nỉ ta ngọt một chút xem! Nhỡ đâu ta sẽ chuyển ý mà giúp nàng?
Hai tay đang vò quần áo của Uyển Nhã cư nhiên dừng lại: “ Hắn là nam nhân xông pha trận mạc... chắc chắn sẽ có nhiều sức lực. Nếu có hắn giúp sẽ nhanh chóng mà làm song... như vậy còn sớm được ăn cơm nữa!”
Suy nghĩ vừa dứt khỏi đầu, khuôn mặt Tạ Uyển Nhã liền chuyển biến, ánh mắt tỏ ra đáng thương cái môi mếu máo túm áo người kia vùng vằng:
- Ca ca tốt! Huynh thấy đó! Muội sáng nay đã không được ăn gì tối cũng đã đói rồi mà chưa giặt xong... Huynh có thể giúp muội một chút được không?
Nhìn cái dáng vẻ làm nũng đáng yêu đấy của nàng, người đang đứng khẽ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh ra thêm điều kiện:
- Vậy muội muội thơm ca ca một cái... ca ca liền giúp muội! - Vừa nói vừa chỉ vào bên má.
Uyển Nhã bên ngoài vẫn cười nhưng bên trong lại thầm mắng:“ Đồ con heo xấu xí! Ai gia đã xuống nước như vậy mà ngươi còn... được, coi như vì đồ ăn, ai gia thơm ngươi! “
Nàng đành mắt nhắm mắt mở, nhằm má ai kia đang định đặt môi lên thì thoắt cái Lý Khắc Minh xoay lại. Trong một nhoáng không phải là má chạm môi mà chính là môi chạm môi! Nàng giật lùi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên vì ngượng chỉ tay về phía Lý Khắc Minh:
- Ngươi làm cái gì đó! Không phải bảo là thơm má sao?
Hắn khẽ nở nụ cười bá đạo, nhìn nàng tỏ ra vô tội:
- Tại bên đó có muỗi, ta không muốn bị đốt nên mới quay ra!
Nàng thầm mắng nhiếc trong đầu, mắt trừng trừng nhìn hắn: “ Đồ nam nhân háo sắc đê tiện!”
- Thôi! Không tính toán với ngươi! Thơm cũng thơm rồi! Giờ giúp ta giặt đồ. - Nàng cố gắng bỏ qua, bình tĩnh trở lại giặt đồ.
Lý Khắc Minh thấy thế cũng nhanh nhẹn, ngồi xuống ghế bên cạnh nghe nàng dạy về cách giặt đồ. Hôm nay trêu tiểu nha đầu này thế là đủ!