Sếp, Dè Dặt Một Chút!

quyển 2 chương 108: ưu thế nghịch chuyển

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe được những lời này, Tòng Thiện giật mình, chủ gia đình của nhà họ Câu có con mới cưới là hạnh phúc, cho nên người nhà họ Câu đương nhiên cho rằng Vương Đình cũng có thể tái diễn con đường cũ này, cũng giống như Nhạc Thanh Lăng có con mới cưới ấy, mấy năm gần đây lại trải qua đều không có vui vẻ, cho nên bà cũng sẽ cho rằng con trai của bà vì đứa bé mà kết hôn cũng sẽ không có được hạnh phúc?

Vừa nghĩ thư thế, Tòng Thiện đã nghĩ thông suốt, khó trách Nhạc Thanh Lăng dường như căm ghét đứa bé nhiều hơn mình, bà cũng không có làm hành vi thật sự gì để làm hại người lớn, trái lại trăm phương ngàn kế muốn xóa bỏ đứa bé này, có lẽ đây chính là chỗ khúc mắc của Nhạc Thanh Lăng.

"Tòng Thiện?" Vương Đình nói một hồi, lại không nghe thấy bất kỳ trả lời nào, cô quay đầu nhìn lại, dường như Tòng Thiện đang ngẩn người, cô đưa tay huơ huơ ở trước mặt của cô, gọi.

"Ồ, sao thế?" Tòng Thiện lấy lại tinh thần, dò hỏi.

"Chị đang nghĩ gì vậy?" Vương Đình tò mò hỏi.

"Ừm, không có gì." Tòng Thiện phủ nhận nói, "Có lẽ mặt trời hơi gắt, đầu hơi choáng."

"Vậy chúng ta đi vào thôi." Vương Đình lập tức nói.

"Vương Đình, tôi có chút việc, đi trước, cám ơn khoản chiêu đãi của cô." Tòng Thiện cũng đứng lên, nhưng lại là nói lời chào tạm biệt.

"Nhanh như vậy?" Vương Đình hơi giật mình, vừa rồi sao không có nghe cô nói tới có việc?

"Phải, tạm thời nhớ tới, hơi khẩn cấp, tôi đi trước, lần sau lại tụ họp." Tòng Thiện vội vã rời đi, lái xe của nhà họ Câu đưa cô tới chân núi, cô liền tự mình gọi xe đến biệt thự của nhà họ Hàn.

Người trông cửa nhìn thấy Tòng Thiện hơi giật mình, nghe cô nói muốn gặp phu nhân lại càng kinh ngạc hơn, nhưng sau khi xin ý kiến của quản gia, vẫn mở cửa, để Tòng Thiện đi vào. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Tòng Thiện đợi một tiếng, Nhạc Thanh Lăng mới thong dong đi tới.

Ánh mắt bà lạnh lùng nhìn Tòng Thiện, dừng ở trên người của cô, môi hồng góc cạnh rõ ràng hơi nhếch lên, lạnh lùng hỏi: "Cô tới làm gì?"

"Tôi có việc tìm bà." Tòng Thiện không sợ hãi nhìn lại bà, bình tĩnh nói.

Khóe miệng Nhạc Thanh Lăng hơi cong lên một nụ cười giễu cợt, bà cho rằng Tòng Thiện là tới diễu võ dương oai, vì vậy mở miệng nói: "Nói ra mục đích của cô."

"Hôm nay tôi tới không phải là gây gổ với bà." Tòng Thiện hít một hơi, nếu mình đã tới đây, như vậy trước hết thả mềm thái độ.

"Ồ, vậy thật đúng là hiếm lạ." Nhạc Thanh Lăng không hề che dấu chút hoài nghi nào trong mắt. Kể từ khi Hàn Dập Hạo thông báo cho hai ông cụ nhà họ Hàn và nhà họ Nhạc, bố của bà nói rõ cho bà biết, không được phép động vào cô gái Thẩm Tòng Thiện ấy nữa, cho đến khi đứa bé được sinh ra, cho nên Nhạc Thanh Lăng đương nhiên cho rằng Tòng Thiện đắc ý vênh váo, là tới khiêu khích.

"Tôi thật sự là có chuyện tới tìm bà thương lượng, thái độ của bà như vậy chúng ta làm thế nào nói tiếp?" Tòng Thiện nhíu mày, giữ vững bình tĩnh.

Nhạc Thanh Lăng ngồi ở trên sofa, cũng không có nhìn Tòng Thiện, mặt không đổi nói: "Nói."

Tòng Thiện cũng không đợi bà lên tiếng, trực tiếp ngồi ở trên sofa đối diện, mở miệng nói: "Tôi biết những chuyện Hàn Dập Hạo làm, cách làm của anh ấy nhất định khiến bà rất không vui."

"Không phải cô xúi giục nó sao?" Nhạc Thanh Lăng liếc nhìn cô, giễu cợt nói.

"Thật ra thì ở trước ngày hôm nay, tôi cũng không biết chuyện." Tòng Thiện kiên nhẫn nói, "Sáng sớm hôm nay, chú Sáu của Hàn Dập Hạo tới tìm tôi, hơn nữa còn nói cho tôi biết một ít chuyện."

Nhạc Thanh Lăng vừa nghe, vẻ mặt lập tức thay đổi, cảnh giác nhìn Tòng Thiện chằm chằm, chất vấn: "Ông ấy nói cho cô biết cái gì?"

"Bà căng thẳng?" Tòng Thiện nhíu mày nói, "Nhưng thật ra thì bố của Hàn Dập Hạo, chồng của bà bảo ông tới."

Nhạc Thanh Lăng đứng bật dậy, vẻ mặt tức giận mà nhìn chằm chằm vào Tòng Thiện, giống như lời của cô nói là đại nghịch bất đạo cỡ nào, lạnh lùng quát: "Tôi cảnh cáo cô—"

Tòng Thiện cũng đứng dậy theo, khí thế không thua bà chút nào, lớn tiếng ngắt lời của bà: "Không sợ nói cho bà biết, chuyện nên biết tôi đều biết, cho nên bây giờ tôi mới đến tìm bà."

"Cô lập tức cút cho tôi!" Nhạc Thanh Lăng không còn giữ thái độ đúng mực được nữa, chỉ vào cửa chính lớn tiếng nói.

"Nếu như bà muốn để cho người trong cái nhà này đều nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta, bà cũng có thể lớn tiếng hơn một chút nữa." Tòng Thiện lạnh nhạt nói.

Ngực Nhạc Thanh Lăng phập phồng kịch liệt, dường như hận không thể bóp chết Tòng Thiện, nhưng bà càng giận hơn là một người khác, bà không dám tin ông lại bảo Hàn Trường Hạo đến nói cho Thẩm Tòng Thiện biết những chuyện đó, bọn họ là muốn ép bà nổi giận sao!

"Bà không cần tức giận như thế, tôi không phải đến để kích thích bà." Tòng Thiện tiếp tục nói, "Tôi là không muốn nhìn thấy bà mất đi con trai duy nhất."

"Cô nói gì?" Nhạc Thanh Lăng híp mắt lại, cho rằng Tòng Thiện đang nói mát.

"Nói thật, tôi cũng không muốn phá hoại gia đình của bà, phá hoại tình cảm mẹ con các người, cho nên hôm nay tôi tới, là muốn cố gắng một lần cuối, nếu như bà vẫn còn quan tâm đến Hàn Dập Hạo, vậy hãy bình tĩnh lại nghe tôi nói." Tòng Thiện trấn an nói.

Nhạc Thanh Lăng hơi bình tĩnh lại một chút, im lặng không lên tiếng mà nhìn Tòng Thiện, đang đợi cô còn có thể nói ra lời gì.

"Tôi cũng không có đem chuyện giữa bà và bố của Dập Hạo nói cho anh ấy biết, tôi nghĩ bà không cho anh ấy biết là có lý do của mình, cho nên tôi tôn trọng quyết định bà." Tòng Thiện nói tiếp, "Nhưng sau khi tôi nghe xong chuyện cũ của bà, tôi không nén nổi tự hỏi, rốt cuộc Nhạc Thanh Lăng chân chính là dạng gì? Phu nhân hào môn ngạo mạn thành kiến, tự cho là đúng mà tôi gặp chính là khuôn mặt thật của bà sao? Hay là một người phụ nữ ác độc trăm phương ngàn kế, ngay cả cháu ruột cũng không buông tha?"

Tòng Thiện cố ý dừng lại mấy giây, quan sát phản ứng của Nhạc Thanh Lăng, sắc mặt người nọ quả nhiên nhuốm vẻ giận dữ, nhưng lại cố nén không có phát tác.

"Mãi đến xế chiều hôm nay, tôi mới đột nhiên ý thức được, sở dĩ bà không chào đón tôi như vậy, là bởi vì bà nhìn thấy được bóng dáng lúc còn trẻ của bà ở trên người của tôi." Tòng Thiện từng chữ từng chữ chậm rãi nói.

"Hoang đường!" Nhạc Thanh Lăng hừ lạnh một tiếng, bác bỏ nói.

Tòng Thiện lại cứ thế nói tiếp: "Tôi giống như bà, cùng đối phương chênh lêch cũng rất lớn. Ngay từ đầu tôi cũng không thích Hàn Dập Hạo, anh ấy nghĩ mọi cách theo đuổi, không tiếc uy hiếp dụ dỗ, cùng chuyện năm đó bác trai làm với bà có mấy phần tương tự. Tương tự nhất chính là, tôi cũng là có con mới cưới, giống với bà năm đó. Nhưng khác chính là, bà không yêu bác trai, bà cảm thấy ông tước đoạt tình yêu và hạnh phúc của bà, khiến bà và con của bà đều không có được vui vẻ, cho nên bà không muốn lịch sử tái diễn, bà trăm phương ngàn kế ngăn cản tôi gả vào nhà họ Hàn, từ ý nào đó mà nói, bà là muốn bù đắp tiếc nuối của mình."

"Nói bậy!" Nhạc Thanh Lăng quát lớn, nhưng rõ ràng khí thế yếu đi, cả người bà không kiềm được khẽ run, không biết là vì tức giận hay là vì Tòng Thiện nói trúng chỗ đau của bà.

"Bà cũng không phải hoàn toàn không yêu con của mình, bà là muốn bảo vệ bọn họ, không để cho bọn họ bước lên con đường cũ của bà, không để cho đứa bé trở thành gông xiềng hôn nhân đồng thời lại trở thành kết cuộc tự do." Tòng Thiện mang theo một tia thương xót nói, "Hoặc giả cũng có thể nói thế này, bà không muốn nhìn thấy tôi trở thành bà thứ hai."

"Cô thật sự cho rằng tôi có lòng tốt như vậy sao?" Nhạc Thanh Lăng cười, cười nhạo Tòng Thiện ngây thơ.

"Dĩ nhiên không phải." Tòng Thiện bác bỏ nói, "Động cơ của bà trong đó có % là vì trả thù bác trai, nhưng tôi không tin một người mẹ vì trả thù bất cứ ai lại sẵn sàng hy sinh con của mình, năm đó chuyện anh trai của Dập Hạo— Hàn Dập Huy, bà nhất định cũng đã từng tự trách và đau khổ."

"Tôi không cần cô tới suy đoán ý nghĩ của tôi!" Nhạc Thanh Lăng lập tức biến sắc, bà không muốn nghe đến tên của Dập Huy, đó là cấm kỵ của bà, suốt đời không cho phép người khác đụng vào!

"Bà giận thật à." Tòng Thiện thu hết phản ứng của bà vào trong mắt, nếu nói phản ứng vừa rồi của Nhạc Thanh Lăng là bị căm phẫn oán hận "bán đứng", thì giờ phút này, Tòng Thiện là thật sự chạm vào điểm cháy của bà, người phụ nữ tao nhã quý phải trước mắt này, cuối cùng cũng không phải không có kẽ hở, "Nghe thấy tên của Hàn Dập Huy khiến bà khó chịu như vậy sao? Vậy năm đó lúc bà phái người đối phó với chị dâu và đứa bé trong bụng của chị ấy, có nghĩ tới con trai ruột sẽ rơi vào bỏ mạng hay không? Có nghĩ tới bà khiến cái nhà này từ đó về sau sẽ không trọn vẹn nữa hay không? Có nghĩ tới đáng lẽ sẽ có một đứa bé gọi bà là bà nội hay không, lại bị bà vô tình bóp chết, đổi lấy chính là hai thi thể lạnh băng?"

"Đủ rồi, không được nói nữa!" Nhạc Thanh Lăng muốn lui về phía sau, lại ngã ngồi ở trên sofa, bà giận không kiềm được mà muốn ngăn cản Tòng Thiện nói tiếp.

Ông quản gia cung kính đứng ngoài cửa nghe bên trong có tiếng la hét, do dự có nên vào xem một chút hay không, nhưng ông nghĩ tới phu nhân là sẽ không chịu thiệt, thua thiệt nhất định là cô gái trẻ đó, cho nên ông không cần gấp gáp, chỉ cần tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi một lúc.

Tòng Thiện không chỉ không dừng lại, trái lại bước từng bước tới gần bà, dùng giọng càng sắc bén hơn chất vấn nói: "Bà có còn nhớ bộ dáng trước khi chết của họ hay không? Có còn nhớ cô gái bụng lớn ấy bảy lổ cháy máu (mắt, mũi, tai, miệng đều đổ máu) hay không, phía dưới cũng là bộ dáng máu chảy thành sông hay không? Có còn nhớ con của bà giơ súng lên đỉnh đầu bắn một lỗ hay không, máu đỏ tươi ấm nóng ấy từ trong lỗ đó chảy xuống, sàn nhà của nhà tang lễ đều nhuộm đỏ?"

"Im miệng!" Nhạc Thanh Lăng tức giận giơ tay lên, muốn tát Tòng Thiện một cái.

Lại bị Tòng Thiện nhanh nhẹn bắt lấy, giữ chặt lại!

Nhạc Thanh Lăng lại dùng tay khác đánh cô, cũng bị Tòng Thiện bắt được, bị cô giữ chặt ở hai bên.

Tòng Thiện cúi thấp xuống, ác ý mà nói ở bên tai của bà: "Tôi nghĩ bà vĩnh viễn cũng sẽ không quên, bởi vì bà hại chết chính là con trai ruột của mình, là bà mang thai mười tháng, chịu nhìu đau khổ sinh ra lại nuôi dưỡng con trai lớn lên. Anh ấy và bà huyết mạch tương liên, có ánh mắt, mũi, miệng giống bà, anh ấy học được từ đầu tiên chính là 'mẹ', anh ấy gọi mẹ tròn năm! Anh ấy cũng yêu bà nhiều hơn so với bất cứ ai, anh ấy là món quà quý báo nhất mà trời cao ban cho bà. Nhưng bà không có quý trọng, bà coi anh ấy là vật phẩm phụ thuộc của bà, chỉ cần bà vui, là có thể không quan tâm đến cảm nhận của anh ấy, sự sống chết của anh ấy! Một người phụ nữ không có trái tim như bà, có lẽ vẫn còn đem chuyện năm đó của bà nghiệm chứng quyền uy một lần nữa, tôi nghĩ, hẳn là đến bây giờ bà cũng không cảm thấy mình làm sai, không cảm thấy có lỗi với con trai của mình, không cảm thấy anh ấy chết rất vô tội!"

"Tôi không có!" Nhạc Thanh Lăng đau đớn bật thốt lên phủ nhận nói, bà không muốn nghe, thật sự không muốn, bà dùng sức muốn thoát ra, nhưng sức của Tòng Thiện lớn như vậy, bà làm sao cũng không đẩy cô ra được.

"Bà không có ư?" Tòng Thiện cười lạnh nói, "Không phải bà coi con trai là công cụ báo thù sao, bà cho rằng như vậy là có thể trả thù Hàn Trường Hiên, trả thù người đàn ông đã hủy đi cuộc đời của mình, cho nên bà cũng muốn hủy đi cuộc đời của con trai ông ấy, cho dù là muốn họ chết, cũng sẽ không tiếc!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio