Show Ân Ái Đều Phải Chết

quyển 2 chương 15: sông sao cuồn cuộn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một giờ sáng ở thành Vĩnh An.

Những số liệu ảo hội tụ thành vô số ngọn đèn dầu nho nhỏ, tô điểm cho hàng loạt con phố dài mà vắng vẻ bình yên trong thành chủ. Ánh sáng phát ra lấp lánh sắc màu, lại lập lòe lơ lửng tựa sao sa.

Một nhân vật game nam thuộc môn phái Thiên Lan dùng khinh công xuyên qua tầng không mà tới.

Trên đầu hắn treo ba chữ “Tần Mộ Vũ”, đây chính là ID của nhân vật trong game.

Vào tới khu nông trại ở trong thành chủ, hắn liền hủy khinh công, đi bộ tới trước chỗ ở của mình, bước qua khung cửa có hai con sư tử bằng đá rồi nhảy lên nóc nhà. Giẫm trên những mảnh ngói lưu ly sáng bóng đến mức có thể soi gương, hắn di chuyển về phía một game thủ khác đang ngồi chờ ở đó.

Game thủ chơi nhân vật có ID “Hội Trần” lúc ấy đang ngồi ôm đầu gối, ngơ ngác ngắm trăng ở sát mép mái nhà.

Nhân vật trong game này được thiết kế phi thường chân thật mà cũng vô cùng tinh tế, hoàn toàn không thẹn với khẩu hiệu “Phá vỡ rào cản D” mà công ty game tuyên truyền trước khi game được chính thức phát hành. Nhân vật tên Hội Trần kia có khuôn mặt được “nặn” giống với diện mạo ngoài đời của người chơi như đúc, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp lại mang theo vài phần kiêu ngạo bẩm sinh. Thế nhưng giờ phút này, thần thái trên khuôn mặt người nọ lại lộ ra một vẻ bi thương chẳng hiểu vì đâu.

“Bảo bối, rượu mua về rồi.”

Tần Mộ Vũ bỗng nhiên đi tới, ôm lấy Hội Trần từ phía sau, dùng một động tác thân mật mà nhân vật game tuyệt đối không có khả năng thực hiện được, cọ cọ vào vùng gáy của đối phương.

Hội Trần rầu rĩ ừ một tiếng, nói: “Đồ ăn nhắm rượu.”

Tần Mộ Vũ lần lượt lấy từng vật phẩm ra khỏi cái balo vô hạn của game, giọng điệu rất mực ôn nhu: “Muốn ăn cái gì, đều có.”

Thời điểm hai người nói chuyện, thanh âm mà bọn họ phát ra liền bị hệ thống game trung thực mà chuyển hóa thành ký tự, hiển thị ở trong những khung đối thoại phọt ra trên đầu nhân vật giống như tán gẫu bình thường. Khung đối thoại này chỉ xuất hiện vài giây đồng hồ, sau đó sẽ tự nhiên biến mất.

Hội Trần quay đầu nhìn thoáng qua đống vật phẩm kia, lại nói: “Đau vai, xoa bóp đi.”

Tần Mộ Vũ lập tức hí hửng đi qua bóp vai cho hắn.

Hội Trần: “Đấm lưng.”

Tần Mộ Vũ nhanh chóng chuyển sang thao tác đấm lưng, vừa đấm vừa hỏi: “Lực độ thế này được không?”

“Nhẹ chút, em rụng máu kìa.” Tuy rằng giọng điệu của Hội Trần có chút không vui, thế nhưng trên mặt đã không còn biểu cảm bi thương lúc vừa rồi nữa, thậm chí khóe miệng còn mơ hồ ẩn chứa ý cười.

Tần Mộ Vũ lập tức kiểm soát lực độ trên tay để động tác nhẹ nhàng hơn một chút.

Hội Trần xoay người, đem một chân gác lên Tần Mộ Vũ, hất hất hàm: “Bóp chân.”

Tần Mộ Vũ thấp giọng cười, dùng một đôi bàn tay thô ráp vì quanh năm cầm đao nắm kiếm mà xoa bóp bắp chân Hội Trần, cứ thế thẳng một đường mò mẫm lên tới tận đùi, thậm chí hoàn toàn không có ý định sẽ dừng lại. Hội Trần mặt đỏ, đánh vào tay Tần Mộ Vũ một cái: “Chúng ta đang ở bên ngoài đấy.”

“Tại chỗ luôn đi.” Tần Mộ Vũ nhướn cao lông mày, động tác trên tay vẫn không chịu ngừng, “Dù sao người khác cũng chỉ thấy chúng ta dán sát vào một chỗ mà thôi.”

Hội Trần đỏ mặt rút chân về, cầm lấy một bình rượu, mở nắp ra, nói: “Nếu để Dẫn Cung Lạc Nguyệt thấy, khẳng định cậu ta lại nghĩ bệnh thần kinh của em phát tác cho mà xem.”

[ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “Nếu để Dẫn Cung Lạc Nguyệt thấy, khẳng định cậu ta lại nghĩ bệnh thần kinh của em phát tác cho mà xem.”

Tần Mộ Vũ cười ha ha.

Hội Trần trừng hắn: “Anh cười cái rắm, chắc chắn cậu ta sẽ phỉ nhổ em.”

[ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “Anh cười cái rắm, chắc chắn cậu ta sẽ phỉ nhổ em.”

Tần Mộ Vũ dùng ngón tay chọc chọc lên khuôn mặt đang tức giận của Hội Trần: “Đâu chỉ có thế, hắn còn viết cái topic tám chuyện về em ở trên diễn đàn kìa.”

Sắc mặt Hội Trần thoáng chốc đen như đáy nồi: “…”

[ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “…”

Hội Trần phát điên: “Cái Tán gẫu cận này thật phiền!”

[ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “Cái Tán gẫu cận này thật phiền!”

“Quen thì tốt rồi, bảo bối.” Tần Mộ Vũ thoáng nở nụ cười, lại nói, “Dẫn Cung Lạc Nguyệt mở một cái topic có tên là ‘Bóc phốt đôi tình nhân show ân ái như kẻ điên trong viện tâm thần ở đoàn chúng tôi’ … Topic đó rất hot, có thật nhiều người theo dõi mỗi ngày.”

Hội Trần nhéo má Tần Mộ Vũ, hôn nhẹ một cái: “Cậu ta tám nhảm cái gì!”

Tần Mộ Vũ muốn cười lại bị hôn đến không cười nổi: “À, nói về những chuyện kỳ lạ của chúng ta.”

Hội Trần: “Em muốn xem, cho em xem.”

Tần Mộ Vũ: “Không được, em mà xem thì sẽ nổi giận.”

“Hiện tại em cũng đã nổi giận rồi!” Hội Trần bực bội mà uống một ngụm rượu, “Thế mà dám buôn chuyện về em!”

Tần Mộ Vũ vỗ vỗ đầu người bên cạnh: “Chỉ riêng động tác uống một ngụm rượu này của em, ở trong mắt Dẫn Cung Lạc Nguyệt đã trở thành chọn tiêu thụ vật phẩm rồi lại tự hủy thanh trạng thái, hắn thấy kỳ quái cũng là lẽ thường thôi.”

Hội Trần: “…”

Hình như đúng là có chút thần kinh.

Hội Trần lại uống một ngụm rượu: “Kiểu gì em cũng phải khiến cho Bả Tửu Lâm Phong đè cậu ta đến không ngóc đầu lên được, cậu ta đúng là giỏi hút cừu hận mà!”

“Ha ha ha.” Tần Mộ Vũ cười to, tiếp theo lấy một cái đùi gà quay đưa cho Hội Trần, “Anh thấy rồi… Vợ à, ăn gà nướng đi.”

Hội Trần cắn một miếng đùi gà thật to, đưa bình rượu sang cho Tần Mộ Vũ. Hai người bọn họ ngồi trên nóc nhà, một ngụm rượu nối tiếp một miếng thức ăn, chốc lát sau Hội Trần bỗng nhiên dựa đầu lên vai Tần Mộ Vũ, nói: “Em nhớ ba mẹ.”

Tần Mộ Vũ nặng nề lên tiếng: “Muốn bảo bọn họ lên game không?”

Hội Trần lắc đầu: “Thôi, hôm nay vừa mới lên rồi… Kỳ thực em không gặp được họ thì trong lòng khó chịu, mà gặp được cũng chẳng dễ chịu gì. Anh xem ba em đã suy nghĩ đến hói cả đầu, tuy rằng đầu ông vốn cũng không có bao nhiêu tóc, nhưng mẹ em cũng phiền muộn đến độ da nhăn đầu bạc cả rồi. Em cảm giác mỗi lần gặp bà, bà đều già hơn so với lần trước một chút, bà vốn là một người thích làm đẹp biết bao, hiện giờ, chỉ vì em mà thành như vậy… Em thực hận không thể dứt khoát khiến cho bọn họ quên biệt em đi.”

Tần Mộ Vũ im lặng kéo Hội Trần vào trong ngực.

Hội Trần thoáng nở nụ cười, nói: “May mắn còn có em gái em ở bên bọn họ, nếu không em sẽ bò từ màn hình máy tính ra ngoài, chết không nhắm mắt.”

Tần Mộ Vũ càng ôm hắn chặt hơn, cả giận nói: “Em như vậy anh sẽ xót xa.”

Hội Trần buồn bã tiếp lời: “Cũng may năm đó không tuân thủ kế hoạch hoá gia đình.”

Tần Mộ Vũ: “…”

Hai nhân vật game rúc trên nóc nhà, Hội Trần mở rộng lòng bàn tay, vươn về phía trời đêm.

Cảnh đêm trong game rất đẹp, trăng tròn lơ lửng ở phía chân trời, sáng tỏ và trong veo như miếng ngọc thạch đang đắm mình giữa một dòng sông sao cuồn cuộn.

Trong hiện thực, bầu trời đầy sao và mảnh trăng tròn sẽ không bao giờ đồng thời xuất hiện, nhưng đây là không gian ảo tưởng của trò chơi, cứ cách vài giây sẽ có sao băng xẹt qua ở cuối chân trời. Hệ thống khống chế sao rơi vô cùng chuẩn xác hơn nữa còn có thể dự đoán trước, nhưng việc này hoàn toàn không gây tổn hại tới việc hưởng thụ cảnh đẹp ý vui của cả hai. Ánh trăng thanh lãnh tịch mịch cùng với tia sáng mờ ảo thần kỳ của hàng vạn vì sao được tạo thành từ triệu triệu con số nhị phân – (), lúc này lại như đột ngột được bắn ra từ một nơi hư không mông muội cách đây cả vạn năm ánh sáng(), chỉ vì để được lắng đọng trong lòng bàn tay trắng nõn của Hội Trần.

() Năm ánh sáng: đơn vị đo độ dài trong thiên văn học. vạn năm ánh sáng đơn giản là rất rất rất rất rất xa xôi

Hội Trần: “Em buồn ngủ, hát cho em nghe đi.”

Tần Mộ Vũ nghe lời mà nhẹ giọng ngâm nga nhạc nền của bản đồ môn phái Thiên Lan…

Hội Trần: “…”

Hội Trần phát xỉu: “Anh có thể học mấy bài hát mới hay không?”

Tần Mộ Vũ liền hỏi: “Bảo bối muốn nghe nhạc nền game nào? Anh đều hát được.”

Hội Trần không vui: “Học vài ca khúc đang hot không được à, dù sao anh cũng có thể vào mạng cơ mà.”

Tần Mộ Vũ một hơi đáp ứng: “Được, ngày mai sẽ học, hôm nay hát tạm bài gì đây?”

Hội Trần liếc mắt xem thường: “Thế hát nhạc nền của 《Tiên kiếm kỳ hiệp truyện 》đi, khi còn bé em đã từng chơi.”

“Được.” Tần Mộ Vũ rất biết nghe lời, bắt đầu ư ử giai điệu đoạn nhạc nền Lâm Nguyệt Như luận võ kén rể ở trong 《Tiên kiếm kỳ hiệp truyện 》, đây là một khúc nhạc vô cùng vui vẻ.

[ Tán gẫu cận ] Tần Mộ Vũ: “Ừ ư — ứ ư — ư ừ– ứ ứ ừ ư –”

Hội Trần: “…”

Quả nhiên rất giống thần kinh.

Mặt trời mới vừa ló rạng, thành Vĩnh An đã được chiếu sáng rõ ràng. Ban ngày, nhân vật game xuất hiện trong thành chủ nhiều hơn, có người làm nhiệm vụ, có người mua bán này nọ ở các cửa hàng, cũng có người tám nhảm hoặc là treo máy… nói chung là đủ cả.

Đêm qua, sau khi Hội Trần ngủ quên trong lòng Tần Mộ Vũ, liền được người sau ôm xuống khỏi nóc nhà, đặt lên trên giường. Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ giấy, chậm rãi lướt nhẹ tới mặt Hội Trần, kết quả, hắn bị nắng chiếu cho tỉnh. Vừa mở mắt, hắn liền thấy Tần Mộ Vũ bưng chén canh giải rượu chuẩn bị từ sớm ngồi chờ ở bên giường.

Canh giải rượu, một linh thạch một chén, có thể hóa giải hiệu ứng của Debuff “Choáng váng”.

Hội Trần nhìn lên trên đầu mình, trạng thái choáng váng còn chưa mất, vì thế tiếp nhận chén canh, uống một hơi cạn sạch.

Cùng nhau ăn xong một bữa điểm tâm phong phú, Hội Trần và Tần Mộ Vũ lại bắt đầu một ngày mới trong thế giới game.

Chín đến mười giờ sáng mỗi ngày là thời điểm sờ mèo.

Hội Trần thả cá khô vào trong ô chứa vật phẩm của ba lô, mỗi một ô có thể đựng một trăm con cá, bởi vì muốn đích thân thể nghiệm cảm giác lấy cá đút cho mèo ăn, cho nên Hội Trần cố ý không để Tần Mộ Vũ mang cá giúp mình. Hai người bọn hắn đi đến quảng trường phía Đông của thành chủ, sau đó Hội Trần bắt đầu cất tiếng gọi: “Meow meow meow, mấy bé mèo đâu rồi, ra ăn cá khô đi nào.”

Ngay sau đó, mấy con mèo lang thang trong thành liền chạy tới, Hội Trần đem cá khô đút cho chúng nó, còn nhân cơ hội vuốt ve mấy lần.

Xúc cảm mềm mại như nhung trong lòng bàn tay, căn bản không khác gì so với cảm giác khi vuốt lông mèo ở ngoài đời thực.

Hội Trần hít sâu một cái, chìm đắm trong việc sờ mèo tựa hồ không thể nào tự mình thoát ra được.

[ Tán gẫu cận ] Hội Trần:

Tần Mộ Vũ: “Ha ha ha ha ha!”

Hội Trần xù lông: “Hệ thống có bệnh à!?”

Có cần phải đem biểu tình truyền tải trung thực lên kênh Tán gẫu cận như thế hay không?

[ Tán gẫu cận ] Tần Mộ Vũ:

Nhìn cái biểu tình háo sắc trên đầu Tần Mộ Vũ, Hội Trần: “…”

Tần Mộ Vũ: “Anh không phải háo sắc mèo, là háo sắc em.”

Hội Trần: “…”

Tần Mộ Vũ: “Khi em ngồi xổm xuống, anh nhìn vào mông em, lập tức muốn…”

[ Tán gẫu cận ] Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Đệt, có để cho người ta sống hay không, mới sáng ngày ra đã bắt đầu show show show!”

Một nhân vật game tay cầm cung tên từ trên trời giáng xuống, cuối cùng dừng ở trước mặt Hội Trần và Tần Mộ Vũ.

[ Tán gẫu cận ] Tần Mộ Vũ: “Bang chủ, buổi sáng tốt lành.”

[ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “Cậu cũng có thể show ân ái với phó bang chủ mà.”

[ Tán gẫu cận ] Bả Tửu Lâm Phong: “Được!”

Một nhân vật game cùng môn phái với Tần Mộ Vũ cũng nhẹ nhàng tiếp đất, đứng ở sau lưng Dẫn Cung Lạc Nguyệt, gõ chữ bày tỏ.

[ Tán gẫu cận ] Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Được cái cục cớt!”

[ Hệ thống ] Dẫn Cung Lạc Nguyệt mở quyết đấu với Bả Tửu Lâm Phong.

[ Hệ thống ] Bả Tửu Lâm Phong đánh chết Dẫn Cung Lạc Nguyệt.

[ Bang hội – Báo tử ]Bả Tửu Lâm Phong vật ngã Dẫn Cung Lạc Nguyệt xuống đất, đánh mông một hồi.

Hội Trần hừ lạnh: “… Hai cái tên hết sức ngạo kiều, Mộ Vũ đi thôi, chúng ta mua chút đồ rồi tới thăm Vương bà bà.”

Vương bà bà là NPC nhiệm vụ thăng cấp. Nội dung nhiệm vụ chính là: đứa con trai bất hạnh của bà bị yêu quái ăn thịt, người chơi phải đánh chết yêu quái sau đó mang di vật của con bà trở về, như thế liền coi như hoàn thành.

Tần Mộ Vũ ôn nhu cười, nói: “Được.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio