Siêu Cấp Đại Gia

chương 232: 232: lý tính tiêu phí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tề Hoá Vũ ngang ngược bá đạo, muốn cưỡng ép bá chiếm.

Nhưng tổng giám đốc Thân ở bên cạnh anh ta, lại không chịu nổi được người này.

Tổng giám đốc Thân là đối tác của Tề Hoá Vũ, tối nay hẹn Tề Hoá Vũ ở Phong Nhã Hiên để nói chuyện làm ăn.

Tuy rằng tổng giám đốc Thân không phải là người chí thú cao nhã gì, nhưng anh ta cũng không muốn ở trong trường hợp vốn nên yên tĩnh uống trà bàn chuyện làm ăn, mà lại ồn ào nhốn nháo thế này.

Nếu là vì việc này, ầm ĩ lên trên báo, sẽ bất lợi với người kinh doanh.

“Hóa Vũ, được rồi được rồi, chúng ta đổi bàn đi.

” Tổng giám đốc Thân vỗ vỗ bả vai Tề Hoá Vũ, khuyên nhủ an ủi.

“Tổng giám đốc Thân, Tề Hoá Vũ tôi sao có thể bại dưới một tên rách nát chứ, tôi trả gấp hai lần giá tiền cho Phong Nhã Hiên là được!” Tề Hoá Vũ không cam lòng.

Nói xong, Tề Hoá Vũ muốn nói với quản lý sảnh ngoài của Phong Nhã Hiên.

Nhưng mà, lại bị quản lý sảnh từ chối một cách khéo léo.

“Thật lòng xin lỗi anh, như vậy không hợp quy định, anh làm như vậy, sẽ khiến sau này Phong Hiên Nhã chúng tôi không thể làm ăn được nữa.

“Nhà khác được, vậy thì tại sao Phong Hiên Nhã các anh không được? Đổi lại quán trà khác, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý!” Sắc mặt Tề Hoá Vũ đầy khó chịu nói.

“Bởi vì triết lý kinh doanh của chủ tịch chúng tôi.

Không có quy định thì sẽ không có quy tắc, con đường kinh doanh không phải một sớm một chiều, nếu Phong Hiên Nhã nghe theo lời của anh, vậy thì sau này Phong Hiên Nhã cũng sẽ không đi được quá xa.

” Quản lý sảnh nói.

Giờ phút này, khóe miệng Thẩm Lãng hiện lên một nụ cười khó có thể phát hiện ra, anh lẩm bẩm trong lòng: “Nhớ rất rõ mà, ngày hôm qua vừa mới nói trong cuộc họp, tuy rằng những nhân viên cơ sở này không tới cuộc họp, nhưng mà quản lý của bọn họ truyền đạt cũng không tệ lắm.

Không có ai chú ý tới nét mặt hiện giờ của Thẩm Lãng, mà tổng giám đốc Thân bạn của Tề Hoá Vũ lại khuyên nhủ thêm lần nữa khuyên: “Hóa Vũ, thật sự đủ rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện hợp tác quan trọng hơn, đừng vì chuyện này mà làm chậm trễ việc hợp tác.

Tề Hoá Vũ cũng nghĩ đến tầm quan trọng của việc hợp tác làm ăn, bởi vì đây là nhiệm vụ gia tộc giao cho anh ta, đồng thời cũng là một thử thách.

Phía trên anh ta có một người anh trai, tên là Tề Hoá Vân, là con cưng nổi tiếng của thương nghiệp Tỉnh thành, gia tộc đã rất tin tưởng anh trai anh ta, phía dưới anh ta còn có một người em gái, thành tựu cũng cao hơn anh ta.

Anh ta không hơn người phía trên, mà cũng không bằng người phía dưới, cũng không có quyền hạn gì ở trong gia tộc.

Nếu anh ta không thể thuận lợi đàm phán hạng mục này, sẽ càng bị gia tộc ghẻ lạnh.

Trước mắt, vừa đúng lúc tổng giám đốc Thân cho anh ta một cái bậc thang.

“Thẩm Lãng, mày hãy nghe cho kỹ đây, nếu hôm nay không phải vì có bạn tao, thì dù như thế nào tao cũng phải cho mày nếm chút khổ sở!” Tề Hoá Vũ hung dữ nói câu này, rồi đi sang bàn bên cạnh với tổng giám đốc Thân.

Nghe vậy, Thẩm Lãng chỉ lạnh nhạt cười.

Ở trong mắt anh, hành động lần này của Tề Hoá Vũ thực sự đã làm mất giá trị con người anh ta, gào gào quát quát không có chút tác phong của cậu chủ nhà họ Tề.

Nhà họ Tề tàn nhẫn quả quyết, không nói lời vô nghĩa.

Hoặc là không để lộ tài năng, giấu kiếm trong vỏ bọc, thấy chuyện bất bình thì phải lên tiếng, khiến người khác phải kinh ngạc.

Lúc này, Tống Từ ở bên cạnh nhẹ nhàng lay lay cánh tay Thẩm Lãng, khuyên nhủ: “Thẩm Lãng, chúng ta ngồi xuống uống trà đi, tính cách Tề Hoá Vũ là như vậy, anh vừa tới Tỉnh Thành chưa lâu, không biết anh ta là đúng, sau này tránh xa anh ta một chút là được.

Tống Từ lo lắng Tề Hoá Vũ sẽ giờ trò mờ ám sau lưng, với bối cảnh và thân phận của Thẩm Lãng, căn bả không thể đấu lại Tề Hoá Vũ.

Không ngờ, Thẩm Lãng đã sớm hiểu rõ tính cách của những người nhà họ Tề, đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi này của họ Tề.

Dựa theo mối quan hệ huyết thống, Tề Mi Tuyết ở thành phố Bình An kia, là em họ của Tề Hoá Vũ.

Tính cách Tề Mi Tuyết chảnh choẹ, xem ra Tề Hoá Vũ còn nghiêm trọng hơn Tề Mi Tuyết, chỉ là không biết anh trai và em gái ruột của Tề Hoá Vũ như thế nào.

Thẩm Lãng chỉ nghe nói, con trai cả nhà họ Tề là người khiêm tốn có lễ nghĩa, còn được bầu làm một trong mười thanh niên xuất sắc nhất cả nước.

Thẩm Lãng không tiếp tục nghĩ về việc này nữa, im lặng ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ của Phong Nhã Hiên, dọn dẹp sạch sẽ vị trí bàn trà cạnh cửa sổ, cũng hỏi Thẩm Lãng: “Thưa anh, xin hỏi anh muốn dùng trà gì?”

“Tống Từ, Quan Sư, hai người muốn uống trà gì?” Thẩm Lãng nhẹ giọng hỏi.

“Theo anh đi.

” Quan Sư không có ý kiến gì với trà, chủ yếu đến là để có thể tâm sự với Thẩm Lãng.

“Tôi cũng vậy, Thẩm Lãng anh chọn đi, trà gì tôi cũng có thể uống.

” Tống Từ cảm thấy vị trí quán trà tốt nhất đã khiến Thẩm Lãng tốn rất nhiều, nếu chọn loại trà đắt một chút, sợ là Thẩm Lãng không đủ khả năng.

Lúc này, Tống Từ lại nhớ tới hình ảnh trước đó, màn hình di động của Thẩm Lãng đã vỡ nát như mạng nhện, thật sự không đành lòng.

“Tống Từ, đêm nay cô có chút khác thường, lúc trước khi uống trà ở thành phố Bình An, cô không uống loại trà không đắt tiền.

” Thẩm Lẵng nhàn nhạt cười cười.

Tống Từ khi đó, vẫn còn rất rõ trong ký ức của Thẩm Lãng, Tống Từ cực kỳ để ý trà.

“Đêm nay không có hứng thú uống trà, anh cứ chọn bừa đi.

” Thật ra Tống Từ muốn nói, bà đây cũng sẽ trưởng thành đấy, vì tiết kiệm tiền cho anh, nên không uống loại trà cổ miền nam Vân Nam kia.

Tống Từ là xuất phát từ lòng thương hại Thẩm Lãnh, tuy rằng cô sinh ra trong gia đình giàu có, danh môn vọng tộc, nhưng cũng biết người bình thường khó khăn, không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Thẩm Lãng.

“Một khi đã như vậy, vậy thì tôi chọn một ấm Bạch Vân Anh đi.

” Thẩm Lãng nói với nhân viên phục vụ.

“Thưa anh, tiệm trà không có lá trà tên này, xin hỏi anh có thể miêu tả kỹ càng tỉ mỉ một chút không?” Nhân viên phục vụ hỏi.

“Không sao, hỏi người pha trà của các người, chắc chắn ông ta biết.

” Thẩm Lãng cười nhạt trả lời.

“Vâng, thưa anh.

” Nhân viên phục vụ gật đầu nói.

Nhân viên phục vụ vừa đi, Tống Từ không nhịn được nghi ngờ hỏi: “Thẩm Lãng, Bạch Vân Anh là trà gì? Sao từ trước đến nay tôi chưa từng nghe nói đến chứ?”

“Có bài thơ: Trà mới ngâm hương vị càng thanh, thần tiên hái Bạch Vân Anh.

Thật ra Bạch Vân Anh này là thượng phẩm trong trà Bạch Vân.

” Thẩm Lãng giải thích: “Là thứ cống hiến của thời nhà Minh, tên gọi là Nhạn Đãng Mao Phong, xuất xứ ở Nhạn Đãng Sơn, được Long Tưu Bối Sở sản xuất, bề ngoài kết chặt, màu xanh bóng, nước trà màu xanh nhạt, mùi hương trà thoang thoảng ở mũi, nối tiếp nhau, vị trà dịu nhẹ, nhàn nhạt.

Tống Từ nghe xong, bên trong đôi mắt trong sáng xinh đẹp hiện lên một vẻ khác thường, nghi ngờ nói: “Thẩm Lãng, hình như anh rất hiểu về trà, lúc trước khi ở thành phố Bình An, cũng không thấy anh hiểu biết nhiều như vậy.

“Tôi chỉ tùy tiện nói một chút, không coi là biết nhiều, cô coi như nghe cho vui một chút.

” Thẩm Lãng cười cười.

“Sao tôi lại cảm thấy, anh giống như rất biết rõ tiệm trà này, ngay cả nhân viên phục vụ ở đây cũng không biết Bạch Vân Anh, vậy mà anh lại trực tiếp nói anh ta đi hỏi người pha trà.

” Tống Từ rất tò mò.

“Chỉ là tương đối thích trà, chưa ăn thịt heo, nhưng vẫn gặp heo chạy.

” Thẩm Lãng đáp lại.

Tống Từ nhẹ nhàng gật đầu, không còn nghi ngờ nữa.

Chỉ chốc lát sau, một ấm “Bạch Vân Anh” thượng đẳng được nhân viên phục vụ ngâm xong, và thêm hai đĩa bánh ngọt hai đĩa đựng trái cây, đặt ở trên bàn trà.

Tống Từ nhấm nháp một ngụm “Bạch Vân Anh”, khen ngợi: “Trà này đúng là không tệ, trước kia tôi thích uống trà Phổ Nhị, bây giờ thay đổi khẩu vị, cảm thấy trà xanh có một hương vị khác rồi.

Vừa mới buông chén trà xuống, Tống Từ thuận miệng hỏi một câu: “Thẩm Lãng, một ấm trà Bạch Vân Anh này bao nhiêu tiền vậy?”

“Ba mươi bốn triệu.

” Thẩm Lãng nhàn nhạt nói.

“Cái gì? Ba mươi bốn triệu? Thẩm Lãng, anh……” Tống Từ đột nhiên tức giận.

Cô rất thất vọng về Thẩm Lãng.

Cô tiết kiệm tiền cho Thẩm Lãng, quan tâm lòng tự trọng của Thẩm Lãng, không gọi loại trà đắt tiền, nhưng không ngờ Thẩm Lãng lại tự gọi một ấm trà ba mươi bốn triệu, trà này với trà cổ miền nam Vân Nam cô hay uống, giá cả cũng không chênh lệch bao nhiêu!

“Sao vậy?” Thẩm Lãng hỏi.

“Tôi rất thất vọng về anh, vì sao anh không thể chi tiêu hợp lý chứ? Chẳng lẽ chỉ vì chút mặt mũi đáng thương này? Anh có biết một ấm trà này có thể tốn của anh một tháng lương không hả?”

Từ trong ánh mắt của Tống Từ có thể nhìn thấy được, cô đã vô cùng thất vọng về Thẩm Lãng!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio