Miếu công quan, Tôn Ngộ Không bảo Trư Bát Giới vào trong giếng cổ, mò ra một cỗ thi thể. - Hầu ca, phía dưới có một Giếng Long vương, Giếng Long vương kia nói đây là thi thể của quốc vương quốc gia này, huynh tìm không phải là thứ này chứ? Trư Bát Giới mặt đầy buồn rầu, thật không nghĩ ra, đêm hôm không đi ngủ, chạy tới nơi này mò thi thể gì chứ? Cho dù là thi thể của quốc vương thì đã làm sao? Một người phàm tục mà thôi. - Quốc vương? Thật sự là quốc vương? Tôn Ngộ Không nháy nháy mắt, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể, hắn nhanh chóng nhận ra trên thi thể có một luồng yêu khí nhàn nhạt. - Đại sư huynh, đây thật là thi thể của quốc vương sao? Nhìn thi thể này hẳn là ngâm trong nước hơn một năm rồi, vậy cái quốc gia này không phải là đã hơn một năm không có quốc vương? Sa Tăng hoài nghi nói. - Nước không thể một ngày không vua, nói không chừng người ta đã sớm chọn quốc vương mới rồi. Trư Bát Giới bĩu môi. - Cũng không đúng, nếu thi thể này thật sự là quốc vương, sau khi chết thì phải hậu táng chứ, không thể nào lại ném vào trong giếng được? Sa Tăng lại nói. - Đệ nói thế thì hình như là có chuyện như vậy thật. Trư Bát Giới cũng tỉnh táo hơn nhiều. Ba huynh đệ đưa mắt nhìn nhau một cái. - Nói cách khác, quốc gia này hiện vẫn có quốc vương, hơn nữa người khác hẳn không biết, quốc vương chân chính đã thành thi thể. - Trên thi thể này có yêu khí, có thể nói, quốc vương chân chính là bị yêu quái hại chết, rất có thể yêu quái kia đã biến thành hình dáng của quốc vương. Cuối cùng Tôn Ngộ Không nói với Sa Tăng: - Sa sư đệ, đệ lập tức lẻn vào trong vương cung, nhìn xem quốc vương kia có thật là yêu quái không. - Được, đại sư huynh. Sa Tăng gật đầu, lại nhanh chóng lo lắng nói: - Vạn nhất đệ bị phát hiện thì làm thế nào? Vạn nhất yêu quái kia rất mạnh, đệ đánh không lại thì làm thế nào? - Quỷ nhát gan, bản sư huynh đi theo đệ! Trư Bát Giới vỗ bụng một cái, xách Sa Tăng bay ra khỏi miếu công quan. Tôn Ngộ Không nhìn thi thể trên mặt đất rồi suy tư, sau đó gọi Tiểu Bạch Long tới trông chừng thi thể, rồi cũng vội vàng đuổi theo. - Nhị sư đệ, Sa sư đệ, sau khi các đệ tìm thấy yêu quái thì không nên hành động thiếu suy nghĩ, ta đi tìm sư phụ. Tôn Ngộ Không nói, hắn cảm thấy chuyện này tốt nhất nên thông báo cho sư phụ. ... Vương cung nước Ô Kê không coi là nhỏ, Đường Tăng thuấn di liên tục mấy lần, vẫn chỉ qua lại trong vương cung. Nhưng hắn lại không quen thuộc với loại kiến trúc vương cung này, tìm mấy vòng cuối cùng mới tìm được tẩm cung của quốc vương. Đường Tăng lấy Thiên Đạo Nhãn Kính ra đeo lên, hơn nữa còn chuẩn bị xong sẽ tùy thời tiến vào Tiên Giới tùy thân, một khi bị sư tử yêu lông xanh phát hiện trước thời hạn, nếu không thể địch, chạy thoát thân mới là chuyện thiết yếu, hắn cũng không lấy tính mạng mình ra làm trò đùa. Ẩn giấu khí tức, Đường Tăng cố gắng thả thần giác ra cảm ứng yêu khí nơi này. “Quả nhiên là có yêu khí, mặc dù nó đã che giấu rất tốt, nhưng dù sao vẫn là yêu, ở trong thế giới loài người giống như một ngọn đèn sáng.” Đường Tăng dựa theo cỗ khí tức này tìm kiếm đi qua. Không lâu sau, hắn đã tìm được vị trí. Trong tẩm cung của quốc vương, một người đàn ông trung niên mặc long bào, cầm một chuôi Thanh Phong kiếm, mặt không biểu tình lau chùi. Người đàn ông trung niên này chính là quốc vương giả, lúc này ánh mắt của hắn lạnh như băng, bên cạnh hắn vương hậu xinh đẹp kinh hồn táng đảm nhìn hắn, giống như rất sợ hắn. - Ngươi đây là chuẩn bị muốn đi đâu vậy? Quốc vương giả nhàn nhạt hỏi, lúc trước hắn đang tu luyện đột nhiên nhận ra vương hậu muốn rời đi, nên bị hắn bắt trở lại. - Không phải thần thiếp đã hơn hai năm không thấy vương nhi rồi sao? Thần thiếp muốn đi gặp nó. Vương hậu cố gắng bình tĩnh nói. - Ngươi muốn gặp nó? Sắc mặt quốc vương giả lạnh lẽo. Lúc đầu, hắn vì không muốn bại lộ tình huống của mình, nên tận lực chia cắt vương hậu và thái tử, không cho bọn họ gặp nhau, tránh việc hai mẹ con họ chứng thực chuyện mình là giả, rồi phát động văn võ đại thần vương triều vạch trần hắn. Mặc dù hắn không sợ, nhưng hắn không muốn buông tha loại địa vị dưới một người trên vạn người này. - Bệ hạ, ngài cũng đã rất lâu rồi không gặp vương nhi mà, nếu không chúng ta cùng đi gặp hắn có được không? Vương hậu nói. Nàng rất lo lắng con trai mình xảy ra chuyện, bởi vì nàng đã nhận ra được, vị quốc vương bệ hạ này khác trước quá nhiều.