Đào giáo sư xấu hổ, nghĩ không ra cuối cùng vẫn phải phiền phức con trai của mình.
"Việc nhỏ mà thôi." Đào Lập Quân cười nói: "Cha cứ ăn cơm trước đi, con đi giải quyết chuyện này."
Ra bên ngoài cửa, vẻ mặt của Đào Lập Quân liền trở nên lạnh lùng, chuyện này là do phụ thân của hắn làm sai, nhưng vậy thì tính sao? Ông ấy có làm sai cỡ nào, thì đó cũng là cha của hắn! Chỉ là một con cá nhỏ mà thôi, sẽ lật không nổi bao nhiêu bọt nước.
"Tiểu Mộc." Đào Lập Quân gửi tin nhắn cho một người: "Hãy giúp ta xử lý một chuyện."
Kim Thành.
Trần Phong đang chuẩn bị chế tác thuốc thử gen có chút dừng lại, nhìn thấy màn sáng trên vòng đeo xuất hiện một tin tức, thuốc thử gen mà hắn vừa mới gửi bán, lại được bán đi!
Lần thứ tư!
"Đã bán được bốn mươi vạn nguyên." Trần Phong tự lẩm bẩm, xem ra là hắn vẫn đánh giá thấp tài lực của Đào giáo sư a. Hay là... cách điều chế thứ hai, có thể bằng cách này gom góp đủ?
Đào giáo sư xấu hổ, nghĩ không ra cuối cùng vẫn phải phiền phức con trai của mình.
"Việc nhỏ mà thôi." Đào Lập Quân cười nói: "Cha cứ ăn cơm trước đi, con đi giải quyết chuyện này."
Ra bên ngoài cửa, vẻ mặt của Đào Lập Quân liền trở nên lạnh lùng, chuyện này là do phụ thân của hắn làm sai, nhưng vậy thì tính sao? Ông ấy có làm sai cỡ nào, thì đó cũng là cha của hắn! Chỉ là một con cá nhỏ mà thôi, sẽ lật không nổi bao nhiêu bọt nước.
"Tiểu Mộc." Đào Lập Quân gửi tin nhắn cho một người: "Hãy giúp ta xử lý một chuyện."
Kim Thành.
Trần Phong đang chuẩn bị chế tác thuốc thử gen có chút dừng lại, nhìn thấy màn sáng trên vòng đeo xuất hiện một tin tức, thuốc thử gen mà hắn vừa mới gửi bán, lại được bán đi!
Lần thứ tư!
"Đã bán được bốn mươi vạn nguyên." Trần Phong tự lẩm bẩm, xem ra là hắn vẫn đánh giá thấp tài lực của Đào giáo sư a. Hay là... cách điều chế thứ hai, có thể bằng cách này gom góp đủ?
Trần Phong có một cảm giác rất hoang đường, giá trị của cách điều chế gen chiến đấu vô cùng đắt đỏ, hắn một mực bởi vì muốn mua cách điều chế gen chiến đấu mà chuẩn bị, không ngờ được vậy mà lại có thể thông qua loại phương thức này kiếm lời được bốn mươi vạn!
Đào giáo sư, ông còn có thể chống được bao lâu? Trần Phong cảm thấy rất ngạc nhiên.
Sau khi bận rộn một ngày, Trần Phong liền đi tới một quán cơm mà bình thường hắn hay ăn. Sinh hoạt của hắn thật sự rất đơn giản, mấy ngày nay đều như vậy, ngoại trừ việc một ngày ba bữa đi ra bên ngoài ăn cơm, bình thường hắn đều ở bên trong phòng mà mình thuê nghiên cứu chế tác gen.
"Tiểu Trần, chào buổi sáng." Trương thúc đã mở hàng từ lúc sáng sớm.
"Chào Trương thúc." Trần Phong cười nói.
"Nghe nói hôm qua là lễ thành nhân của tiểu cô nương Tô Cẩn kia, cô ta không mời cháu sao?" Trương thúc đột nhiên hỏi.
Tô Cẩn? Đó là ai? Trần Phong sững sờ một chút, sau đó mới nhớ tới, a, Tô Cẩn, là một nữ bạn học của hắn, theo như tất cả mọi nam sinh khác, ở trường cấp , bởi vì hormone bài tiết ra quá dư thừa, sẽ luôn khiến cho nam sinh yêu thích một nữ bạn học nào đó, mà vị Tô Cẩn này hiển nhiên chính là người mà nguyên chủ nhân thầm mến.
Chỉ có điều, nguyên chủ nhân cũng tự mình hiểu lấy mình, biết trình độ của mình, từ đầu tới cuối vẫn duy trì một mối quan hệ bình thường.
"Trước kia cháu thường xuyên nói về cô bé kia với Trương thúc."
Trương thúc bỗng nhiên thở dài, nói: "Còn tưởng rằng nàng sẽ mời cháu, không ngờ được sau khi cháu thi rớt đại học cô nương này liền trở mặt như vậy... Ai."
Trần Phong nhịn không được cười phá lên, liên quan đến tin tức của bạn học, đại đa số hắn đều là từ nơi này của Trương thúc nghe được, về phần thái độ của các bạn học đối với hắn...Ừm, hắn phi thường hài lòng.
Thật sự là như vậy, nếu những đám bạn học này ngày nào cũng quấn quýt lấy hắn, đó mới là sự phiền phức, chỉ cần lâu lâu từ Trương thúc nơi này biết được một chút tin tức, thực hiện đầy đủ bổn phận của bạn học, như vậy là đã đầy đủ.
"Không có việc gì." Trần Phong cười nói: "Trương thúc, cháu đi ăn cơm trước, lát nữa lại trở lại trò chuyện nha."
"Được." Trương thúc vẫn như cũ cảm thấy hết sức tiếc hận.
Trần Phong hướng về một cái quán ăn ở gần đó đi vào, gọi một phần thức ăn nhanh đơn giản, cảm giác mặc dù có chút bình thường, nhưng lại vô cùng phù hợp với khẩu vị không muốn lãng phí thời gian của Trần Phong. Vội vàng ăn xong trong vài phút, Trần Phong mang theo tài liệu gen đi về nhà, hắn cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.
Trở lại dãy trọ, đi qua một đoạn đường mòn có bóng râm cây xanh mát mẻ, là một địa phương quen thuộc, chính là địa phương trước kia mà Vương Việt xuất hiện, bước chân của Trần Phong đột nhiên trở nên đình trệ, dừng hẳn lại. Ý thức cảnh giác cao độ trong mươi năm, khiến cho hắn cảm nhận được một tia không ổn.
Không khí có vẻ hơi lạnh, cho dù nơi này là ở bên trong bóng râm cây xanh mát mẻ, nhưng mà bây giờ vẫn như cũ là mùa hè. Loại cảm giác này...
"Thật kỳ quái, lại có người nào gởi tin nhắn tới." Trần Phong nói thầm một câu, hắn điểm lên màn sáng vòng đeo mấy lần, cảm giác được cỗ lãnh ý đáng sợ kia nhất thời đã tan rã đi mấy phần, trong lòng đã có một chút suy đoán.
Một bước, hai bước...Trần Phong ở một bên lật tới lật lui vòng đeo, một bên chậm rãi đi tới, tựa hồ như đang xem xét tin tức, nhìn qua có vẻ như rất là nghiêm túc, hàn khí chung quanh lặng yên không một tiếng động bao phủ.
Ba bước, bốn bước...
Bỗng nhiên.
"Vù!" Một đạo bóng đen đáng sợ từ dưới bóng cây bắn ra.
Bóng cây! Không sai! Chính là bóng cây! Cái thân ảnh đáng sợ kia, thế mà lại giấu ở trong bóng cây, nếu không phải là một người có tính cảnh giác cực cao, căn bản sẽ không chú ý tới được điều này!
Coi như có chú ý tới, cũng không thể phát hiện được góc độ công kích của người này! Đây là một loại gen năng lực thần kỳ, có thể đem bản thân dung hợp vào bên trong bóng tối.
Vô cùng đáng sợ!
Sát ý, trong nháy mắt này tản ra. Mà lúc này đây, Trần Phong đang cúi đầu nhìn vào vòng đeo, tựa hồ như căn bản không có chú ý tới động tĩnh ở phía sau, cái công kích tới bất chợt kia, đã lựa chọn một góc độ xảo trá nhất.
"Xẹt!" Tiếng xé gió truyền đến, cái hàn mang bén nhọn kia, mang theo một tiếng thét rơi xuống, tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta theo không kịp, chỉ là, ngay vào thời điểm cái bóng đen sắp chém trúng vào Trần Phong, người này trong lúc vô tình nhìn thấy bên trên vòng đeo của Trần Phong, bên trên cái màn sáng kia, lộ ra một thân ảnh quen thuộc, đó chính là thân ảnh của hắn!
Cái vòng đeo kia, thế mà đang ghi hình? Đối phương đã mở ra ghi hình vào lúc nào?
Bóng đen bỗng nhiên cảm thấy không lành, mà đúng lúc này, một cỗ lực lượng sục sôi bỗng nhiên từ trong cơ thể của mục tiêu mà hắn căn bản không thèm để ý này đột nhiên bắn ra.
"Xoạt!"
Ánh sáng màu lam hiện lên, đó là một lưỡi đao ánh sáng màu lam, lấp loé ở dưới ánh mặt trời.
"Đao gió?" Bóng đen nhất thời cảm thấy yên tâm.
Lại là một người dung nhập loại gen năng lực rác rưởi này? Loại đao gió này mặc dù cũng là công kích tinh thần, nhưng lực công kích quả thực là yếu đến mức đáng thương, ít nhất đối với bản thân của hắn là như vậy...
"Xoạt!" Lại là một lưỡi đao gió theo sát giết ra.
"Thế mà phát động tỉ lệ bắn liên tục lần sao?" Bóng đen hơi ngạc nhiên.
Tuy nhiên chỉ có hai lưỡi đao gió mà nói, hắn cũng không cần phải quá quan tâm, nhưng trong tích tắc lại có một đạo ánh sáng màu xanh nữa xuất hiện, sau đó lại một đạo lại một đạo...
"?!?!" Con mắt của bóng đen đột nhiên trợn to.
"Vù!" "Vù!" "Vù!"
Trong thời điểm nhìn thấy ánh sáng màu xanh liên tiếp được bắn ra, hắn đã triệt để phát mộng! Cái này là cái quỷ gì thế? Không phải nói là tỷ lệ % sao?
"Đương! Đương! Đương!" Bóng đen sau khi ngăn cản được mấy lưỡi đao gió, liền bị mấy lưỡi đao gió ở đằng sau xuyên qua.
Hắn đứng quá gần đối phương!
Hơn nữa hắn còn tuyệt đối tự tin đối với thực lực của mình, cho nên căn bản hắn không có chú ý được mục tiêu lại ẩn tàng một lực lượng kinh khủng như vậy!