Gà tây cũng biến dị?
Gà tây cũng biến dị?
"Cho nên, những người kia lại đi tìm một con Mộc Báo thủ lĩnh khác, chuẩn bị đồ nướng, củi lửa cũng đã đều chuẩn bị xong, vừa nướng được một phút đồng hồ, con Mộc Báo thủ lĩnh kia liền nổi khùng."
Đầu dây ở bên kia truyền đến thanh âm hoảng sợ của vị nghiên cứu viên: "Chúng ta mặc dù đã làm một chút chuẩn bị, thế nhưng chẳng ai ngờ rằng sẽ thật sự xảy ra chuyện, cho nên mới xuất hiện một chút sai lầm, con Mộc Báo thủ lĩnh kia cũng đã chạy trốn."
"????" Đội trưởng há hốc mồm, nửa ngày cũng không có khép lại được.
Lại thêm một con? Các ngươi đặc biệt đang chơi cái trò gì?!
"Nó tới thảo nguyên Khô Mộc rồi à?" Vẻ mặt của Đội trưởng trở nên khó coi.
"Vâng." Vẻ mặt của vị nghiên cứu viên trở nên nghiêm túc, nói: "Ở đó chính là một nơi thích hợp cho nó sinh sống, cũng là khoảng cách gần nhất, cho nên sau khi rời khỏi khu thí nghiệm, nó liền hướng về phía này chạy tới."
"Được rồi." Đội trưởng hít sâu một hơi, khiến cho mình tỉnh táo lại, nói: "Chỉ cần khóa chặt mùi vị cây thì là, tìm tới nó, sau đó bắt sống nó trở về là xong có đúng hay không?"
"Không phải." Vị nghiên cứu viên có chút xấu hổ nói: "Lần này là hương vị cay."
"..."
Khuôn mặt của Đội trưởng nhất thời tối sầm lại, mấy cái thằng ngu này!
Sắc mặt của Đội trưởng tái xanh, hắn vốn là đội trưởng bảo an, phụ trách bảo an toàn bộ khu thí nghiệm!
Bởi vì những thằng ngu này, làm ra những chuyện này, hắn không thể không dẫn người đi bắt Mộc Báo thủ lĩnh, không ngờ được, trong thời điểm hắn mang đi đại bộ phận sức chiến đấu của khu thí nghiệm, thế mà còn dám thí nghiệm tiếp! Bọn hắn là do gan lớn hay là dốt nát?
"Nhớ kỹ, chờ ta trở về!" Đội trưởng cắn răng nghiến lợi nói: "Mấy tên nghiên cứu viên trói gà không chặt như các ngươi, nếu như lại xảy ra chuyện thì phải làm sao đây? Muốn thử nghiệm, thì cũng phải chờ chúng ta trở về có được hay không?"
"Tốt tốt tốt." Vị nghiên cứu viên cũng không dám làm loạn.
Ba! Đội trưởng cúp máy, hắn hiện tại cũng đã bó tay với cái bọn gia hỏa này.
Hắn một lần nữa nhanh chóng chỉ huy: "Trước tiên bao vây con Mộc Báo cây thì là này lại cho ta, quyết không thể để cho nó chạy! Chút nữa sẽ có một con Mộc Báo hương cay khác tới đây, trước tiên đem cái tên kia giải quyết, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện ra!"
"Hiểu rõ." Đám người nghe lệnh.
Xoạt! Đoàn người dùng tốc độ cao truy tung về phương hướng của con Mộc Báo hương cay.
Đám người Trần Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tránh thoát rồi!
"Quả nhiên là vấn đề thí nghiệm." Từ Phi thấp giọng nói.
"Ừm, xem ra là cái con Mộc Báo này chạy ra từ khu thí nghiệm của bọn hắn."
Trần Phong không hiểu ra sao.
Mộc Báo! Thí nghiệm! Hương cay cùng với cây thì là? Có trời mới biết bọn hắn đang làm cái thí nghiệm gì.
"Chẳng lẽ là đó là một cái nhà máy gia công thực phẩm nào đó?" Chu Linh suy đoán.
Cũng chỉ có nhà máy gia công thực phẩm, mới có thể nghiên cứu ra những loại đồ ăn mang hương vị cây thì là và hương cay này a? Thế nhưng nếu như là nhà máy gia công thực phẩm, Mộc Báo thủ lĩnh làm sao có thể biến dị? Không có người nào biết rõ.
"Chúng ta có thể rời đi được hay chưa?" Từ Phi có cảm giác càng ngày càng không ổn.
"Đi không nổi." Hầu Tử hít sâu một hơi, nói: "Ở phía ngoài đã bị gen chiến sĩ phong tỏa, bên trong có người đang tuần tra, hiện tại toàn bộ thảo nguyên Khô Mộc đều đã trở thành cấm khu của bọn hắn!"
"Vị trí hoạt động duy nhất của chúng ta chỉ có một chỗ." Hầu Tử chỉ một ngón tay về nơi xa.
Nơi đó, là chỗ càng sâu hơn của thảo nguyên Khô Mộc!
"Đi." Từ Phi quả quyết nói: "Lưu tại nơi này chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ bị phát hiện, còn không bằng đi sâu vào bên trong, chờ đến thời điểm bọn hắn giao phong cùng với hai con Mộc Báo thủ lĩnh kia..."
"Chúng ta liền thừa dịp hỗn loạn chạy trốn."
"Được." Đám người khẽ gật đầu.
Xoạt! Đám người lặng yên không một tiếng động ẩn giấu.
Ánh mắt của Trần Phong quét qua phương hướng mà đội ngũ gen chiến sĩ kia rời đi, trên biểu tình lộ ra một chút cổ quái, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, thế mà lại là cái kết quả này!
Trùng hợp? Hay là...những người kia đến cùng lại đang tiến hành một loại thí nghiệm nào đó? Trần Phong cảm thấy rất là hiếu kỳ.
Mà vào giờ khắc này, Mộc Báo thủ lĩnh mang theo hương vị cay nồng đậm ở trên người rốt cục cũng xuất hiện, đội ngũ gen chiến sĩ dùng hết tất cả mọi biện pháp mới có thể bao vây lại con Mộc Báo này.
Đến tận đây, hai con Mộc Báo thủ lĩnh đều đã bị khốn trụ!
"Bắt lại." Đội trưởng quả quyết hạ lệnh.
Oanh! Gen chiến sĩ giống như ong vỡ tổ phun lên, hai con Mộc Báo thủ lĩnh này đều phi thường mạnh mẽ, đều có trình độ cấp D đỉnh phong, thế nhưng dù sao thì đội ngũ gen chiến sĩ cũng có quá nhiều, sớm muộn gì cũng có thể mài chết chúng nó.
"Ngao ngao gào —— " Hai con Mộc Báo điên cuồng gầm rú, nhưng mà cuối cùng vẫn bị bắt sống.
"Mang đi." Đội trưởng lạnh lùng nói.
Mà vào lúc này, mấy người Trần Phong đã lặng yên không tiếng động ghé vào trong bụi cỏ, không nhúc nhích, năng lực ẩn nấp của Hầu Tử, chỉ có thể tận khả năng suy yếu sự hiện hữu của bọn hắn.
Bọn họ đã muốn rời đi, Từ Phi hơi hơi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng mà, vào ngay lúc này, vị đội trưởng kia sau khi trầm ổn hạ mệnh lệnh xong, bỗng nhiên lạnh giọng nói ra: "Lại kiểm tra thêm một lần nữa, tuyệt đối không được để cho bất cứ một ai nhìn thấy chuyện này."
"Vâng." Đám người khẽ gật đầu.
Đây chính là đội trưởng bảo an của bọn họ, cẩn thận, thông minh, có thực lực mạnh mẽ!
"Đáng chết." Đám người Từ Phi lại thầm kêu không ổn.
Mới vừa rồi thật không dễ dàng tránh thoát một kiếp, hiện tại... chỉ sợ là sẽ không thể thoát được! Trong lòng của bọn hắn nóng như lửa đốt, một khi bọn hắn bị phát hiện ở chỗ này, nhất định sẽ bị giết người diệt khẩu! Phải biết rằng, bọn hắn thế nhưng đã tận mắt nhìn thấy quá trình cái đội ngũ này săn bắt Mộc Báo thủ lĩnh!
Xoạt! Quá trình dọn bãi lại một lần nữa được tiến hành.
"Cần gì chứ?" Trần Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
Bằng hữu, ngươi cũng nên biết, quá cẩn thận có khi người khổ lại chính là ngươi?
Ô...ô...n...g —— Quầng sáng may mắn khởi động!
Xoạt! điểm giá trị may mắn cuối cùng cũng trong nháy mắt tiêu hao sạch sẽ.
Xoạt! Vào thời điểm những người kia vừa đi đến vị trí của mấy người Trần Phong.
Ô...ô...n...g —— Vòng đeo cổ tay một lần nữa chấn động.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đội trưởng mơ hồ cảm thấy không lành.
"Xảy, xảy ra chuyện!" Vẻ mặt của vị nghiên cứu viên trở nên xanh xao: "Lại biến dị!"
"Cái gì?" Vị đội trưởng phát mộng hỏi: "Các ngươi lại tiến hành thí nghiệm tiếp?"
"Không phải." Vị nghiên cứu viên cười khổ: "Chúng ta biết Mộc Báo có vấn đề, cũng không dám làm loạn, chỉ có điều là hai con Mộc Báo lúc trước, đã đem tất cả mọi thứ ở đây phá hủy toàn bộ, đồ ăn cũng không còn thừa bao nhiêu, đầu bếp cũng đã chết, mọi người đói gần chết, liền bắt mấy con cái gà tây để nướng, thế nhưng không nghĩ tới..."
"Gà tây cũng biến dị?" Đội trưởng trừng lớn con mắt.
"Vâng, những con gà tây kia..."
Vị nghiên cứu viên còn chưa nói hết một câu, ánh mắt đã trở nên hoảng sợ.