"Oanh!" Thân hình của Vương Dao bay lên trời, trong nháy mắt bạo phát ra một lực lượng kinh khủng.
"Hừ!" Chu Văn Vũ cười lạnh một tiếng, bay lên trên không quyết đấu với Vương Dao.
"Oanh!" Chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, cả phiến bầu trời trên hải vực liền biến thành màu hồng.
"Mây hồng?" Vô số người ở Kim Thành ngạc nhiên nhìn về phía phương vị này, mà trong lúc này đây, ở bên trong hải vực, mấy vị lão sư đi theo hiệu trưởng, đã nhanh chóng nhảy vào trong nước biển bắt đầu tìm kiếm tinh huyết Hải Long, chỉ là, giọt tinh huyết Hải Long kia cũng không phải là phàm vật, khi rơi vào trong nước biển cũng không ngừng lóe lên rồi xuất hiện ở một chỗ khác, hơn mười vị lão sư bắt lấy, nhưng đều không thể theo được tốc độ của nó.
"Đáng chết!" Một vị lão sư thầm hận, nhìn đám học sinh ở trên bờ nói: "Các ngươi cũng đi xuống tìm giúp đi."
Cả đám học sinh đều phân vân, nói đến cùng, tiểu cô nương Vương Dao vẫn là người cứu bọn họ, làm sao có thể giật đồ cùng với nàng... da mặt của đám học sinh này vẫn còn rất non.
"Người nào tìm tới vật kia, người đó sẽ là học sinh ưu tú nhất của trường lần này! Trường học sẽ ghi bên trong hồ sơ học bạ của người đó, ghi rõ sự cống hiến của các ngươi đối với trường học!" Một lão sư từ tốn nói.
Oanh! Tâm thần của đám học sinh chấn động mãnh liệt.
Học sinh ưu tú nhất? Cái danh hiệu này, đối với học sinh mà nói, chính là huy chương cùng với vinh diệu, sẽ vĩnh viễn đi theo bọn hắn, trong vài năm ở đại học, sẽ có ý nghĩa không tầm thường, bọn hắn đã động tâm.
"Lão sư, ta sẽ giúp ngài." Một một học sinh nhảy chồm vào trong biển, đám học sinh còn lại liếc nhìn nhau, cũng lục tục ngo ngoe tiến vào trong nước biển.
Trần Phong nhìn vậy liền cười khẩy, học sinh a...Đây chính là phương thức giáo dục của trường cấp Kim Thành sao?
"Đây đều là một đám vô ơn." Từ Phi cũng có chút xem thường những học sinh này.
"Dù sao thì bọn hắn vẫn còn nhỏ tuổi." Trần Phong từ tốn nói.
Đám người Từ Phi lườm hắn một cái, nói thật thì ngươi cũng bằng tuổi bọn hắn đấy.
"Tinh huyết Hải Long..." Trần Phong nhìn thấy những người kia bay nhảy ở trong nước biển, bỗng nhiên nhìn về phía Hầu Tử, nói: "Hầu Tử, năng lực của ngươi, có thể thấy quỹ tích di động của giọt tinh huyết Hải Long kia hay không?"
"Không nhìn thấy được." Hầu Tử lắc đầu: "Cái đồ chơi này bản thân chính là vương giả trong biển, đã dung hợp vào trong nước biển, lại có linh tính, vô cùng khó tìm, cho nên những vị lão sư kia mới yêu cầu đám học sinh này hỗ trợ tìm kiếm, có thể tìm được hay không, chỉ có thể nhìn vào vận khí. Tuy nhiên có nhiều người tìm cùng một chỗ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra được."
Phải nhìn vào vận khí? Bàn tay của Trần Phong run một cái, nhìn điểm giá trị may mắn mà mình còn lại, trong lòng bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa.
Trần Phong bất động thanh sắc đi đến mép nước, lặng yên không một tiếng động đưa tay cầm một cái bình chứa vào trong mặt nước biển, trong nháy mắt này mở ra Quầng sáng may mắn!
Xoạt! Giá trị may mắn bắt đầu điên cuồng tiêu hao!
điểm! điểm! điểm! điểm! Bỗng nhiên, bàn tay của Trần Phong chấn động một cái, xúc giác nhạy cảm cảm nhận được, có một cái gì đó vừa mới chui vào bên trong bình chứa.
Chẳng lẽ là... Trần Phong miệng đắng lưỡi khô, khuôn mặt vẫn y nguyên duy trì sự bất động, hắn lặng yên không một tiếng động đóng cái bình chứa lại, thu hồi cái bình chứa vào trong tay áo, bình tĩnh đứng dậy.
"Đúng vậy a." Từ Phi nhìn mặt nước biển, nói: "Từ hôm nay trở đi, chỉ sợ là sẽ không còn cái gì là núi Long Thệ nữa, đầu nguồn đã biến mất, nước biển ở nơi này cũng sẽ dần dần khô kiệt."
Đám người gật đầu tán thành, ai có thể nghĩ tới, một lần thám hiểm của bọn hắn, lại có thể bắt gặp được loại chuyện này?
"Chúng ta mau rời khỏi bờ biển thôi." Trần Phong lắc đầu nói: "Ở chỗ này ta vẫn có cảm giác rất nguy hiểm."
"Ừm." Chu Linh gật gật đầu, đám người liền đi ra xa bờ biển chờ đợi.
Trong thời gian này, Trần Phong một mực mở ra Quầng sáng may mắn! Hắn sợ bị người khác phát hiện ra sự khác thường của mình, ở trước nhiều gen chiến sĩ cường đại chơi hoa chiêu như thế này, căn bản chính là nhảy múa trên lưỡi đao.
điểm! điểm! Giá trị may mắn vẫn còn đang tiếp tục tiêu hao, Trần Phong dựa vào bên trên một cây đại thụ ngồi xuống nghỉ ngơi, bất động thanh sắc đem cái bình chứa giấu vào bụi cỏ phía sau lưng, thuận tay dùng đất cát vùi lấp lại.
Đến tận lúc này, giá trị may mắn đã tiêu hao trọn vẹn điểm!
"Xong!" Nội tâm của Trần Phong kích động, rốt cục thở phào một hơi.
"Thấy không, đây chính là tích súc của trường học."
Từ Phi nở nụ cười nói với Trần Phong: "Đây chỉ mới vẻn vẹn là trường cấp , đến đại học sẽ càng kinh khủng hơn, cái gì mà học trưởng, đạo viên, lão sư, giáo sư, chỉ cần động một cái là sẽ có một nhóm tới. Mặc dù học viên bên trong trường học của bọn họ cạnh tranh nội bộ cũng hết sức kịch liệt, thế nhưng ở bên ngoài vẫn là nhất trí đối ngoại."
"Liên quan gì đến ta?" Trần Phong dãn gân cốt một cái.
"Ngươi không tiếc nuối vì mình thi rớt đại học hay sao?" Từ Phi giống như cười mà không phải cười nói.
"Không thi rớt thì sao, chẳng lẽ ngươi muốn ta trở thành một dạng ngươi như bọn họ?" Trần Phong chỉ chỉ vào đám học sinh trong nước biển.
Đám người Từ Phi rất tán thành, đúng vậy a, thực lực tăng lên tự nhiên rất tốt, thế nhưng trường cấp Kim Thành lại xem nhẹ một phương diện trọng yếu nhất —— đó là phẩm đức! Chỉ bằng vào tính cách của những học sinh này, sau khi tốt nghiệp đi vào xã hội, coi như thực lực có mạnh hơn, đoán chừng cũng sẽ bị người ta chơi đùa đến chết.
"Nữ học sinh kia không tệ nha!" Chu Linh bỗng nhiên nháy nháy mắt đối với Trần Phong, Trần Phong thuận thế nhìn lại, thì ra người mà cô ta ám chỉ là Tô Cẩn, cũng là một học sinh duy nhất không có xuống biển tìm đồ.
"Không được học đại học, nhưng trèo lên trên người của sinh viên đại học cũng không tệ." Từ Phi ôm bả vai của Trần Phong bỉ ổi nói.
"Cút!" Trần Phong hung hăng khinh bỉ nói.
Trải qua mấy lần nguy cơ sinh tử, quan hệ của mọi người đã trở nên thân mật hơn, thế nhưng cũng làm cho Trần Phong thấy rõ bản chất của tên gia hỏa này, căn bản chính là một tên tiện nhân bỉ ổi nha, khó trách vì sao Chu Linh khi không có việc gì lại chế nhạo hắn vài câu.
Về phần Tô Cẩn...Trần Phong thật đúng là không có ý nghĩ gì, loại cô nương có tính cách như thế này, hắn cũng có một chút không chịu đựng nổi.
Vào thời điểm mấy người còn đang nói chuyện phiếm với nhau, bỗng nhiên, đám mây hồng ở trên không trung bỗng nhiên trở nên xơ xác, có hai bóng người xuất hiện trên không trung, chính là Vương Dao cùng với Chu Văn Vũ.
"Kết thúc rồi sao?" Đám người ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời trở nên ngốc trệ.
Thanh đại kiếm trong tay của Vương Dao rõ ràng đã ngắn một đoạn, nhìn qua giống như là bị chém đứt, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu Văn Vũ trước mắt. Nhưng mà, tình huống của Chu Văn Vũ, nhìn qua còn lôi thôi hơn, mặc dù không có thương thế gì, thế nhưng ria mép đã bị đốt mất một nửa.