Siêu Cấp Gia Đinh

chương 669: thật thật giả giả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặt của tên râu vàng vốn là màu vàng mang theo chút sắc đen, nghe xong lời này, hai con ngươi vốn mang vẻ độc ác của gã dường như muốn thoát ra khỏi vành mắt, cặp lông mi vừa thô vừa đậm dựng thẳng lên, hai tay chống vào thắt lưng, hét lớn:

- Ngươi là người phương nào, lại dám gây phiền toái cho ông nội đây, ông nội đây sống là họa cho ngươi rồi, vừa nói chuyện là muốn động thủ.

- Á Hán, không được vô lễ!

Một công tử mặc áo choàng tía nói giọng Phúc Kiến đứng ở phía sau vội vàng ngăn Á Hán lại, bước lên trước, mỉm cười dò hỏi:

- Xin hỏi vị công tử này, huynh là ai? Vì sao nói năng lỗ mãng, làm nhục chúng tôi?

Một vị công tử ở bên cạnh hừ một tiếng nói:

- Huynh có mắt không tròng, không ngờ đến Văn Khúc tinh quân nổi danh khắp Hàng Châu thành, trùm thủy vận Trần công tử đây mà cũng không biết, huynh còn có thể đi lại trên Hàng Châu sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Mọi người bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt, trong ánh mắt đều tràn ngập thần sắc kích động.

Trần Tiểu Cửu không ngờ danh tiếng của mình lại vang dội thế này: Văn Khúc tinh quân, trùm thủy vận? Ha hả… hai danh hiệu này nghe vào vẫn thật chuẩn xác!

Hắn chắp tay một cái, khuôn mặt mang nụ cười mà chấp nhận danh hiệu này.

Công tử áo tía kinh ngạc đến mở to mắt, trong đôi mắt hẹp dài toát ra ánh hào quang lạnh lẽo, đột nhiên biến thành một khuôn mặt tươi cười thân thiết, chắp tay nói:

- Ai da! Hóa ra huynh chính là Trần Tiểu Cửu nổi danh khắp chốn đó sao, ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu! Tại hạ là Phúc Kiến Ngô An! Là bạn tri kỉ của Thạch công tử, được nghe Thạch công tử nhắc đến Trần công tử vô số lần, nghe danh không bằng gặp mặt, tại hạ thật đúng là có phúc ba đời mà!

Dối trá! Quá dối trá!

Quả nhiên là người Phúc Kiến…

Trần Tiểu Cửu cũng vừa cười vừa chắp tay về phía y, tạm thời che giấu nghi hoặc trong lòng, cũng giả tạo nói:

- Ngô công tử, nếu đã là bằng hữu của Thạch công tử, vậy cũng chính là bằng hữu của ta, không cần khách sáo.

Mọi người nghe vậy, đều cảm thấy những lời hai người vừa nói lúc nãy, là những lời dối trá giả tạo nhất từng được nghe trong cuộc đời này.

Sau khi Ngô An chắp tay, mới vẻ mặt tươi cười lạnh lùng nói:

- Trần công tử tài danh lan xa, chỉ là không biết Trần công tử vì sao lại nói lời làm tổn thương người? Không ngờ lại nói ra những lời rằng người Đột Quyết không phải là người, thật sự là khiến người ta khó hiểu.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Có gì khó hiểu chứ? Người quen biết Tiểu Cửu ta đều biết ta trước giờ là tri ân tất báo, ân đền oán trả, nếu vị Á Hán huynh này đã nói lời ngông cuồng, còn có thể oán ta không nể tình sao?

Ngô An cười lạnh nói:

- Lời Á Hán nói không sai, người Trung Nguyên các người là không có khí phách, không có gan dạ, bằng không sao lại kêu gào cả nửa ngày mà không thấy các người gan to ra đây khiêu chiến? Chẳng lẽ đây chính là khí phách, gan dạ của người Trung Nguyên các người sao?

Tất cả mọi người nghe xong đều xấu hổ cúi đầu.

Trần Tiểu Cửu ha hả cười to:

- Ngô công tử nói không đúng rồi! Những bằng hữu này sở dĩ không tiến lên đánh cược là đang nể mặt Trần mỗ ta, đang chờ Trần Tiểu Cửu ta chơi vẻ vang một phen? Đạo đức tốt đẹp, khiêm tốn nhường nhịn, những người Đột Quyết này không hiểu, chẳng lẽ Ngô công tử cũng không hiểu sao? Thân là người đọc sách, thật là mất mặt mà.

Mọi người nghe vậy, không khỏi nhiệt liệt vỗ tay, trong lòng cảm nhận sâu sắc Trần Tiểu Cửu đúng là suy nghĩ nhanh nhẹn.

Một cái miệng thật sắc bén, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Sắc mặt Ngô An đỏ lên, lần đầu tiên bị ức chế đến thế này, xem ra Thạch Đầu Trù đối với người này canh cánh trong lòng, đã nói rõ vấn đề rồi, nhưng y không hề khuất phục, vừa cười lạnh vừa nói:

- Nghe ý trong lời nói của Trần công tử, chẳng lẽ huynh muốn cùng Á Hán đánh cược một phen sao?

- Chuyện cười

Trần Tiểu Cửu hừ lạnh nói:

- Đến sòng bạc không đánh bạc, chẳng lẽ phải chơi gái sao?

Đám dân cờ bạc nghe nói, chấn động cười vang.

- Vậy được! Xin Trần công tử chỉ giáo!

Ngô An cười lạnh một cái, hướng về phía Á Hán mà gật gật đầu.

Tên râu vàng Á Hán lớn tiếng hét:

- Không biết chết mà, xem lợi hại của ta!

Gã loạt xoạt lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng đặt lên bàn, quát lớn:

- Ta làm cái!

Ra tay thật hào phóng!

Trần Tiểu Cửu nháy mắt một cái với Phan Tường, Phan Tường không làm sao được, dặn dò người lấy ra ngân phiếu một vạn lượng cho Trần Tiểu Cửu, đặt lên bàn.

Hắn lại cầm hai nút xí ngầu trong tay kiểm tra qua lại một lần, dùng hai nút xí ngầu va chạm vào nhau vài cái, nghiên cứu một lúc lâu, mới đặt xí ngầu xuống bàn.

Á Hán giơ cao ống trúc, hét lớn:

- Ai điểm số lớn, người đó thắng!

Gã lắc qua lắc lại một lát, trong nháy mắt, mấy trăm người trong sòng bạc, không ai lên tiếng, đều im lặng lắng nghe tiếng lắc xí ngầu mê người kia.

Trần Tiểu Cửu nhắm hai mắt lại, tĩnh tâm suy nghĩ, lẳng lặng vận chuyển Tử Vi đạo công, lập tức lục thức tinh tường, thính lực linh mẫn, âm thanh xí ngầu va chạm vào nhau, lại được phóng đại lên mấy chục lần.

Thông qua âm thanh phát ra từ các nút xí ngầu đã được phóng đại lên mấy chục lần, cẩn thận cân nhắc, Trần Tiểu Cửu có thể vô cùng lý tưởng mà suy tính ra điểm số các nút xí ngầu đang triển hiện ra.

Cạch cạch cạch…

Bặc…

Á Hán lắc xong, đắc ý tự tin mà nện ống trúc lên bàn, chỉ đập một phát như vậy, tuy rằng mọi người nhìn không thấy nhưng Trần Tiểu Cửu đã nghe ra, hai nút xí ngầu đã biến thành một nút năm điểm, một nút sáu điểm!

Trong lòng Trần Tiểu Cửu lắc lắc đầu, thực lực của tên này vẫn còn chưa đủ, bằng không sao lại lắc ra một nút năm chứ?

Hắn cũng cầm ống trúc lên, lắc qua trái một cái, qua phải một cái trong không trung, chỉ lắc hai cái như vậy, trong lúc đám dân cờ bạc còn chưa nghe đủ âm thanh va chạm của xí ngầu, hắn liền đột ngột dừng lại.

Đám dân cờ bạc chưa từng thấy thủ pháp gọn gàng lưu loát thế này, không… không thể gọi đây là gọn gàng lưu loát, chỉ có thể gọi là không biết cách lắc! Xí ngầu chỉ được lắc hai cái thế này, sao có thể xuất hiện điểm số tốt chứ?

Đây rõ ràng là đang trông chờ vào vận may…

Vẻ mặt Phan Tường ngây ngô, nháy mắt với mấy cao thủ của Phan gia, mấy cao thủ kia cũng vẻ mặt mờ mịt, ai ai cũng đều đau khổ mà lắc lắc đầu!

Phan Tường không khỏi thở dài thật mạnh:

- Thôi kệ, Tiểu Cửu thích chơi, thì cứ để hắn chơi, mấy vạn lượng bạc, có đáng cái quái gì đâu…

Á Hán bĩu môi, đôi mắt nhìn vào Trần Tiểu Cửu tràn ngập vẻ đắc ý: Cái gì Văn Khúc tinh quân, trùm thủy vận chứ, trong sòng bạc, ngươi chính là một con dê béo.

Gã hét lớn một tiếng, giở ống trúc ra, một nút năm điểm, một nút sáu điểm, hiện ra trước mắt một cách rõ ràng.

Điểm số này tuy rằng vẫn chưa đạt đến tối đa nhưng cũng tuyệt đối không phải cao thủ bình thường muốn lắc là có thể lắc ra, người người âm thầm vì Trần Tiểu Cửu mà tiếc hận, mọi người đều biết, trận tỷ thí này, mười phần đã có tám chín phần thua rồi…

Trần Tiểu Cửu thấy Á Hán quả nhiên là một nút năm điểm, một nút sáu điểm, liền tràn trề tự tin, nhưng lại làm bộ kinh ngạc nói:

- Ai da, không ngờ lại là mười một điểm, điểm số thật cao, vậy phải làm sao đây? Ta đa phần là thua rồi, ta cũng không biết là mình rốt cuộc được mấy điểm.

Nhất thời, hắn vò đầu bứt tai, than ngắn thở dài, dường như vô cùng ảo não.

Mọi người thấy tình cảnh này, càng không dám đặt hy vọng gì nữa.

Chỉ có Đan Nhi ở một bên len lén cười rạng rỡ:

- Tiểu Cửu thối, lại đang đùa giỡn tâm cơ!

Nàng thật không cho rằng tiểu tình nhân của mình lại căng thẳng khác thường đến thế này.

Ngô An mỉm cười nói:

- Trần công tử, không cần sợ, con dâu xấu rốt cuộc cũng phải gặp cha mẹ chồng, cũng có thể Trần công tử sẽ lắc ra mười hai điểm mà!

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, vui vẻ nói:

- Ha hả… vẫn là Ngô công tử biết nói chuyện, được, vậy ta sẽ mở ra xem.

Trong lúc nói chuyện, cánh tay vung lên một cái, ống trúc được mở ra, cảnh tượng trước mắt, khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.

Hai nút xí ngầu này, không ngờ đều là sáu điểm!

- Không ngờ là sáu điểm! Không ngờ lại là sáu điểm!

Tất cả mọi người đều kinh hô cả lên, châu đầu ghé tai, đối với cảnh tượng trước mắt vô cùng hưng phấn, Phan Tường cũng kích động đến nhảy dựng lên.

Ngô An nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, vô cùng hoài nghi.

Trần Tiểu Cửu lại sửng sốt nhìn vào xí ngầu, vẻ vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, nói:

- Tốt! Tốt! Vận may của ta đúng là tốt đến cực điểm, không nghĩ tới lại có thể một phát giết hết, lắc ra mười hai điểm, ha hả…

Lại ngẩng đầu nhìn Ngô An, vui vẻ nói:

- Thế này còn phải đa tạ Ngô công tử đã nói tốt cho!

Ngô An nhất thời không nhận rõ được Trần Tiểu Cửu rốt cuộc là thật sự lợi hại, hay là vận may tốt đến cực điểm, mỉm cười đáp:

- Vẫn là Trần công tử tài nghệ cao siêu.

Trên khuôn mặt vừa đen vừa vàng của Á Hán tràn ngập một tầng màu tím, gã cũng không nghĩ tới Trần Tiểu Cửu lại có thể lắc ra mười hai điểm, đập bàn một phát, rống lớn nói:

- Ta không phục, chơi lại.

Bàn tay to lắc lư xí ngầu, tiếng lắc vang lên trong khoảng thời gian nửa nén hương.

Bặc…

Ống trúc đã nằm trên bàn, trên mặt dào dạt nụ cười đắc ý, lần này gã khẳng định, điểm số mà mình lắc ra, nhất định là hai nút sáu điểm, chính là cục diện tất thắng.

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt mỉm cười, lén lút nhìn Ngô An một cái, cầm ống trúc lên, lắc hai cái, đặt xuống bàn, kêu lên:

- Mở!

Mọi người cùng duỗi thẳng cổ, nhìn vào!

Không ngờ lại là hai nút hai điểm!

Kì tích mà mọi người mong chờ đều hóa thành bọt nước dưới điểm số hai nút hai điểm này.

Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói:

- Hai điểm thì sao? Hai điểm thì ta sẽ là cục diện thua chắc sao? Không cho tên râu vàng kia toàn bộ đều là một điểm sao!

Mọi người khóe miệng khẽ nhếch, tức đến suýt nữa ngất đi, thầm than: Trần công tử quả nhiên là người thường thôi!

Á Hán ha hả cười to, giở ống trúc ra, nhìn vào, hai nút sáu điểm, cục diện tất thắng.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu:

- Vận may không tốt, vận may không tốt! Lại chơi nữa…

Ngô An yên tâm hẳn, ánh mắt của y âm u lạnh lẽo mà lén nhìn Trần Tiểu Cửu, xác nhận tên này chỉ là thứ không có tài cán, nhờ vào vận may, không khỏi cảm thấy vô cùng khinh bỉ đối với Trần Tiểu Cửu: Nhờ vận may, may được một lần, còn có thể có lần thứ hai sao?

Nhưng tình huống sau đó, lại khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm.

Trần Tiểu Cửu tuy rằng kỹ thuật tệ hại nhưng vận may lại tốt đến thần kỳ, trong tám ván kế tiếp, Trần Tiểu Cửu thắng được năm lần, thế này mà tính ra, Trần Tiểu Cửu đã thắng năm lần, mà Á Hán cũng chỉ thắng có bốn lần.

Rất rõ ràng, Trần Tiểu Cửu với vận may siêu cường đã chiếm được một chút ưu thế.

Á Hán nổi trận lôi đình, chỉ muốn đập tường, nhưng lại không có một chút biện pháp gì.

Trần Tiểu Cửu cầm ngân phiếu hai ngàn lượng trong tay, ngông cuồng cười to:

- Ha hả, còn nói cái gì cao thủ Tây Vực, theo như ta thấy, chính là tên kém cỏi Tây Vực thì có, đến người thường như ta cũng không thắng được, còn nổ cái gì? Bò về Tây Vực mà nổ đi.

Tất cả mọi người có mặt, đều phát lên tiếng kêu chói tai.

Á Hán giận đến trợn mắt há mồm, quát lớn:

- Ta không phục, chơi lại…

Ngô An hừ lạnh một tiếng, quát lui Á Hán, vừa cười vừa chắp tay nói với Trần Tiểu Cửu:

- Tại hạ bất tài, muốn nhờ Trần công tử chỉ giáo một phen!

Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại mang một thái độ thúc ép.

Khiêu chiến! Lời khiêu chiến mới? Đám dân cờ bạc này lại sôi trào máu nóng rồi, vẻ mặt kỳ vọng mà nhìn Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu vừa cười vừa nhìn Ngô An, từng chữ một nói:

- Ta cự tuyệt…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio