Siêu Cấp Gia Đinh

chương 676: mua dây buộc mình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vẻ mặt Anh Mộc đầy kiệt ngạo, đứng dựa lưng vào cửa hung ác nhìn Ngô An. Hiện giờ đã là cuối thu, gió từ ngoài thổi ào vào không chỉ mang theo hơi mát, còn khiến cho mái tóc đỏ của Anh Mộc tung bay, chất chứa sát khí kiêu ngạo.

Ngô An nhìn võ sĩ Đột Quyết bị một chiêu Cửu Thiên Thần Chùy đánh bầm dập thì phẫn hận, liếc mắt ra ý với các võ sĩ Đột Quyết khác.

Ba võ sĩ Đột Quyết kia hiểu ý, giơ cương đao chói lọi lên vọt tới.

Hành động này chính hợp ý nguyện của Anh Mộc.

Anh Mộc trời sinh khát máu, hiếu chiến thành tính, từ lúc cải tà quy chính ngoại trừ trận ác đấu trong nước kia ra, đúng là chưa trải qua chuyện "Giết người cướp của". Hôm nay gặp được mấy kẻ đui mù, vừa lúc danh chính ngôn thuận giáo huấn một chút.

Hơn nữa, Anh Mộc theo La Đồng học được rất nhiều bản lãnh thật sự, có vài thứ thậm chí còn trò giỏi hơn thầy, vừa lúc mượn cơ hội để khoe khoang.

Võ sĩ Đột Quyết nâng đao bổ tới.

Anh Mộc hét lớn một tiếng, mái tóc rung lên, hai đấm đánh ra, nhanh gọn, dứt khoát, một đòn quyết đoán, trực tiếp nện lên đầu. Võ sĩ kia ngay cả hừ cũng một tiếng không nổi, trực tiếp hôn mê.

Người Đột Quyết tuy rằng dũng mãnh nhưng chưa chuẩn bị tâm lý, không nghĩ tới tiểu tử tóc đỏ này không ngờ lại lợi hại như vậy, giống như ác ma làm bọn họ cả kinh, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

Cả đám ngơ ngác nhìn nhau, do dự không dám lên.

Anh Mộc đánh đến hứng khởi, sao có thể buông tha hai người này? Thân hình gã lao về phía trước, hùng hùng hổ hổ đánh tới.

Bang bang...

Răng rắc...

A a a...

Qua vài hiệp, cả ba gã võ sĩ Đột Quyết, đều ngã xuống dưới tay Anh Mộc.

Ngô An nổi giận đùng đùng, rút kiếm chỉ vào Anh Mộc nói:

- Thật kiêu ngạo, để mạng lại.

Trường kiếm run lên, kéo theo một mảnh kiếm hoa và sát khí vạn quân khó địch đâm tới Anh Mộc.

Mọi người nhìn thấy y oai hùng như vậy, vội vàng vọt sang một bên xem náo nhiệt.

Ai cũng không ngờ Ngô An lợi hại như vậy, lại cũng là một cao thủ, Anh Mộc mừng rỡ, thầm nghĩ: "Tập võ lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được rồi một địch nhân mạnh ngang tầm rồi, nhất định phải chơi cho thống khoái".

Trần Tiểu Cửu làm sao có thể đợi cho Anh Mộc chậm rãi thủ thắng? Hắn phất phất với đám Cao Cung. Cao Cung dẫn theo ba người khác trong quân đoàn Anh Mộc, như là bốn con sói vọt tới.

Năm người hợp tác chặt chẽ, chỉ qua hai hiệp liền vặn chéo cánh tay của Ngô An.

Ngô An đau đến kêu thảm:

- Họ Trần , ngươi thật to gan, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi dám đánh ta, sớm muộn gì ngươi sẽ hối hận.

Thạch Đầu Trù vừa nghe vậy liền hoảng sợ, vội vàng chạy đến liều mạng nháy mắt về phía Ngô An.

Ngô An hiểu ý, thở phì phì vài tiếng nhưng không còn nói lời độc ác nữa.

Trần Tiểu Cửu nghe ra chút mùi vị khác thường. Thân phận của Ngô An này không ngờ lại có thể làm cho Thạch Đầu Trù khẩn trương như vậy. Người có thể làm Thạch Đầu Trù khẩn trương như vậy thì có nghĩa gì?

Trần Tiểu Cửu sai Anh Mộc bắt Ngô An ngồi lên bàn, vẻ mặt kinh nghi nhìn Thạch Đầu Trù nói:

- Thạch Công tử, Ngô An là bằng hữu của ngươi, hắn đánh cuộc với ta đúng là ký hiệp ước, nguyện đánh cuộc chịu thua, tuyệt không thể bội ước, nếu không, chẳng phải là heo chó không bằng? Thạch Công tử là người hiểu lí lẽ, hiện tại ta muốn nghe ngươi giải thích thế nào về chuyện này?

Trần Tiểu Cửu không phải thiện nam tín nữ gì, cũng là kẻ chém giết từ trong rừng thương mưa kiếm mà ra, lúc tức giận, trên người mơ hồ có sát khí lãnh liệt tỏa ra. Điểm ấy đối với kẻ giả dối ngụy biện như Thạch Đầu Trù lại không có ưu thế nào.

Thạch Đầu Trù cười cười, trong lòng lại thầm luyến tiếc chắp tay đưa tiễn sòng bạc đang bừng bừng sinh cơ. Đây không phải vấn đề về bạc, mà là chỗ mấu chốt của bố cục buôn bán.

Phải nhượng ra còn có đất đai, đồ đạc, sòng bạc kinh doanh tốt… điều đó cũng có nghĩa là họ Thạch không còn cơ hội đặt chân vào cái nghành cờ bạc bày nữa, cũng không thể tiến công đối với huynh đệ Phan thị nữa.

Thạch Đầu Trù cười nói:

- Trần huynh, huynh với ta đều là bằng hữu tốt, cũng không đến mức vì chuyện này mà trở thành xa lạ như vậy. Theo ta thấy, không bằng chúng ta bàn bạc kỹ hơn, Ngô công tử bị kinh hãi, trước tiên cho công tử nghỉ ngơi một chút như thế nào?

Muốn chơi kéo co với ta sao?

Trần Tiểu Cửu sao có thể mắc mưu, tiền tài sòng bạc nếu không thể thực hiện tại chỗ, chỉ cần ra khỏi cửa chính sòng bạc kia ai còn nhận thức sổ sách?

- Thạch Công tử, Thạch gia chính là kẻ có thế lực có thể đếm được trên đầu ngón tay tại Hàng Châu, sao có thể nói mà không giữ lời? Nếu ngươi không nói đến chữ tín thì heo chó cũng không bằng. Mấy ngàn ánh mắt đều đang nhìn lại đây chẳng lẽ Thạch gia ngươi muốn quỵt nợ sao?

Mọi người nghe vậy, ồn ào một trận, tất cả ánh mắt nhìn Thạch Đầu Trù đều là khinh miệt.

Thạch Đầu Trù tuy rằng gian trá đê tiện, nhưng vẫn yêu quý "Tiếng tăm" của mình, trải qua thời gian trường kỳ kinh doanh, Thạch gia vẫn thể hiện bộ mặt của người nho nhã, bác ái, khoan dung.

Đương nhiên y không thể làm cho thanh danh Thạch gia vì một nốt nhạc đệm như vậy mà bị bốc mùi được.

Tuy rằng trong lòng rất hận Trần Tiểu Cửu, vẫn nặn ra bộ mặt tươi cười, cân nhắc nói:

- Chư vị bằng hữu, Thạch Đầu Trù ta là người nói chữ tín cái. Thạch gia cũng không phải người thua không chịu nhận, sao làm được chuyện không hay ho như vậy? Theo ta thấy, không bằng như này, sản nghiệp của Trần công tử và sòng bạc lại không có quan hệ gì, sòng bạc kia của ta quy ra tiền, ước chừng là hai mươi vạn lượng bạc.

- Nếu là đánh cuộc khoản nợ thôi! Ta nguyện ý xuất ra hai mươi vạn lượng bạc hoàn lại cho Thạch Công tử, như vậy còn có thể cho Trần công tử bạc ròng quay vòng, chẳng phải là tốt hơn so với sòng bạc sao?

Lời này nghe thật tuyệt, rõ ràng, không ướt át bẩn thỉu, hơn nữa còn là bạc thật. Mọi người nghe vào trong tai, cũng hiểu được Thạch Đầu Trù đã tận tình tận nghĩa rồi, một trận đánh bạc thắng hai trăm ngàn lượng bạc, cũng phải thấy đủ.

Trần Tiểu Cửu thầm hung hăng chửi mắng Thạch Đầu Trù một trận.

Hắn hoàn toàn hiểu được suy nghĩ sâu xa của Thạch Đầu Trù, cũng rất thấu triệt, tuy Thạch gia tùy theo cuộc đánh cược của sòng bạc mà mất đi hai trăm ngàn lượng bạc.

Nhưng đó chỉ là trước mắt, nếu về sau kinh doanh tốt thì còn được ưu đãi hơn xa chừng ấy bạc.

Sòng bạc của Thạch gia chính là hắn phải có rồi.

- Thạch Công tử, xin lĩnh tấm lòng của công tử. Ta chính là người không muốn chiếm tiện nghi người ta, ăn của người ta một chén cơm cũng đã áy náy ngủ không yên! Ngươi chuyển đổi bạc ròng cho ta, chẳng phải là làm ta đây phải kinh sợ? Ta không muốn cả đêm mất ngủ đâu.

- Huống chi trên khế ước viết rành mạch, chỉ cần đánh cuộc sòng bạc, chúng ta sao có thể phá hỏng quy củ?

- Việc này... Trần công tử, sòng bạc kia thực ra không có nhiều tác dụng đâu!

Thạch Đầu Trù cắn chặt răng nói:

- Như vậy đi, ta cho Trần công tử tăng giá đến hai mươi lăm vạn lượng bạc, như thế nào?

Trần Tiểu Cửu cười lắc lắc đầu:

- Xem ra Thạch Công tử không hiểu được ý của ta!

Hắn đến bên cạnh Thạch Đầu Trù, cười lạnh thấp giọng nói:

- Ta chỉ cần sòng bạc của ngươi, cái khác đều không cần.

Trần Tiểu Cửu ta chủ ý đã định, Thạch Đầu Trù ngươi có dùng một triệu lượng bạc đến đổi, ta cũng không làm.

Binh pháp có câu, bị đau mười ngón tay, không bằng mất một ngón, lời này trăm phần trăm có đạo lý.

Thạch Đầu Trù do dự, nhíu lại mày nói:

- Chỉ có điều, sòng bạc này âm thầm có phần của nghĩa phụ ta, chuyện này, ta còn phải cho bẩm báo nghĩa phụ một chút.

Có cái búa á!

Muốn so bố ai to hơn à…

( Thói con ông cháu cha)

Trần Tiểu Cửu lại thản nhiên vô cùng, hoàn toàn không sợ, đĩnh đạc nói:

- Chuyện đó công tử đừng lo, ta cùng với Tào công công có tương giao, tình như huynh đệ, ngươi cứ việc chuyển thẳng tay cho ta, một phần của Tào công công thì ta sẽ lưu lại, sẽ không thiếu bạc của Tào công công.

Thạch Đầu Trù thật sự tức muốn điên rồi: "Tào công công là cha nuôi ta, ngươi lại còn nói tình như huynh đệ với ông ấy? Chẳng lẽ ngươi còn thành thúc thúc của ta? Ta thật khinh bỉ ngươi.

Y lôi đòn sát thủ Tào công công này ra cũng không dọa được Trần Tiểu Cửu, còn thêm nữa là vô kế khả thi.

Đang lúc mù mờ không biết làm gì, Ngô An khàn giọng hô lớn:

- Họ Trần , thua thì thế nào? Chớ nói Thạch Công tử đồng ý cho ngươi, ta chính là không cho ngươi, ngươi làm sao? Cùng lắm thì chúng ta kiện lên quan phủ! Hừ... Nếu nói vậy, ta sao có thể sợ ngươi, ngươi cứ chờ công dã tràng đi!

- Ngươi câm mồm! Chỉ một chuyện nhỏ mà cũng phải kiện lên quan sao? Đừng nói lung tung.

Thạch Đầu Trù vội vàng chặn lại nói.

Trần Tiểu Cửu ngoái đầu lại, lạnh lùng âm hiểm nhìn Ngô An, trầm giọng nói:

- Ngươi quả nhiên là muốn quỵt nợ?

- Quỵt nợ thì thế nào?

Tuy Ngô An bị đặt ngồi lên bàn nhưng vẫn không phục:

- Cùng lắm thì kiện, ta không sợ ngươi.

- Kiện? Ta sẽ cho ngươi cơ hội kiện lên quan sao?

Trần Tiểu Cửu cười lạnh vỗ vỗ khuôn mặt béo phì của Ngô An, cười phá lên nói:

- Dựa theo luật pháp Đại Yến, nợ tiền tài người một số lớn, lại ác ý không trả người, là phải sung quân.

Ngô An nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

- Sung quân thi sung quân? Ta xem ai dám?

Trần Tiểu Cửu cười cười:

- Ngươi đừng hoảng, còn một điều nữa , nếu chủ nợ có ý định sử dụng bạo lực làm tổn hại đến thân thể nhưng chưa chết người, phạt bạc trắng hai vạn!

Ngô An nghe thế, chấp niệm trong lòng bị đâm mạnh một cái. Gã rất rõ ràng, luật pháp quả thật Đại Yến như thế.

Trần Tiểu Cửu cầm lấy dao găm quẹt qua quẹt lại trên mặt gã, cười lạnh nói:

- Ta một không cần bạc của ngươi nữa, hai không cần ngươi sung quân. Hiện tại ta liền chặt đứt một bàn taycủa ngươi, vạch mặt ngươi, tính đi tính lại cũng chỉ phải bồi thượng hai vạn lượng bạc!

Thổi nhẹ một hơi lên dao găm, hắn lại âm trầm uy hiếp:

- Hắc hắc… ngươi thấy, Tiểu Cửu ta là kẻ thiếu tiền sao hả? Hoặc là ngươi cảm thấy ta chỉ hù dọa ngươi, không dám động thủ với ngươi?

Ngô An vừa kinh vừa sợ, lúc này mới biết được Trần Tiểu Cửu là kẻ độc ác cỡ nào, nhưng thật sự không thể hạ thể diện được, do dự mà không lên tiếng.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu mỉm cười, đưa dao găm cho Anh Mộc vẻ mặt hưng phấn.

Anh Mộc cũng chẳng thèm quản nhiều như vậy, Cửu ca bảo gã làm gì, gã liền làm nấy. Anh Mộc cầm đao, tới trước mặt Ngô An, giơ dao găm lên, chuẩn bị cắt cánh tay Ngô An.

- Không cần! Ta phục rồi! Ta phục rồi…

Cuối cùng Ngô An cũng phải phục, nhưng cũng muộn mất một chút, Anh Mộc đã cắt xuống. Thạch Đầu Trù cũng không nghĩ Anh Mộc độc như vậy, sắc mặt trở nên xanh mét, vội vàng chạy tới khuyên can.

Xoẹt…

Dao găm của Anh Mộc cũng không chém đứt tay Ngô An, mà sượt qua da thịt gã cắm sâu vào bàn.

Mẹ ơi!

Ngô An bị dọa đến hồn bay phách lạc, thở hộc một cái mới phát hiện, đũng quần chính mình nóng hầm hập, đã bị dọa phóng cả ra quần...

Thạch Đầu Trù nhìn dao găm kia, trên trán toát ra nhất từng giọt mồ hôi tinh mịn.

Anh Mộc đắc ý nói với Ngô An:

- Đồ ngu? Ngươi rốt cuộc là có nói chữ tín không? Nếu còn dám nói một chữ không ta liền xuống tay thật sự, ngươi cũng đừng hối hận.

Anh Mộc vừa nói, vừa giơ dao găm lên lần nữa...

- Đừng...

Ngô An nghẹn ngào, vội vàng lên tiếng:

- Ta nguyện đánh cuộc chịu thua... Ngươi đừng chém đứt tay của ta... Ta thật sự phục rồi.

Gã sợ đến nỗi nước mắt nước mũi tùm lum cả mặt, bộ dáng chật vật thật làm cho người ta cả đời khó quên.

Trần Tiểu Cửu vừa cười vừa nói với Thạch Đầu Trù:

- Thạch Công tử, ngài còn gì nữa? Chúng ta có thể thương lượng một chút.

Thạch Đầu Trù khuôn mặt co giật: "Trần Tiểu Cửu ngươi đã xử lý xong rồi còn thương lượng cái rắm!"

Y lau mồ hôi, miễn cưỡng cười vui nói:

- Ta cùng với Ngô công tử là bằng hữu, đương nhiên nên vì bằng hữu giúp bạn không tiếc cả mạng sống, ta nguyện ý dùng sòng bạc Như Ý của Thạch gia hoàn lại khoản nợ đánh cuộc.

Lời nói tuy nhẹ nhàng khéo léo, nhưng trong lòng lại muốn chảy máu.

- Tốt! Sảng khoái! Sảng khoái!

Trần Tiểu Cửu nhanh chóng viết công văn, bức bách Thạch Đầu Trù đồng ý, ký tên.

Sau đó cũng không quản Thạch Đầu Trù có đồng ý hay không, gọi Lô Sài Bổng vào trước mặt nói:

- Thạch Công tử trăm công ngàn việc, rất bận rộn! Hiện tại ngươi mang theo huynh đệ cùng Thạch Công tử đi sòng bạc xác minh, xử lý một chút, tính toán rành mạch tất cả tài sản. Nhớ lấy, nhất định phải bàn giao tốt tất cả hạng mục công việc với Thạch Công tử.

Lô Sài Bổng đương nhiên hiểu được ý Tiểu Cửu, gọi hơn một trăm người, cười chắp tay với Thạch Đầu Trù nói:

- Thạch Công tử, mời đi!

Thạch Đầu Trù kỳ thật vẫn luôn luôn cân nhắc kế hoãn binh, nếu hiện tại dẫn Lô Sài Bổng đi sòng bạc nhất định sẽ không là còn của y nữa.

Trần Tiểu Cửu cười cười, chỉ vào vẫn Ngô An bị đặt ở trên bàn, nói:

- Thạch Công tử đi nhanh về nhanh, Ngô An còn chờ tin tức của ngươi đó!

Ý trong câu nói đó là phải đợi Thạch Đầu Trù bàn giao hết toàn bộ sự vụ của sòng bạc rồi, mới có thể thả Ngô An.

Lần này, Thạch Đầu Trù không còn cái gì trông cậy, tuy rằng lòng có không cam nhưng cũng không thể không cúi đầu với Trần Tiểu Cửu! Oán hận liếc Trần Tiểu Cửu một cái liền dẫn Lô Sài Bổng và hơn một trăm người sao đi về sòng bạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio