Phan Tường có khả năng nhìn người vô cùng tốt, hướng tới Trần Tiểu Cửu nháy mắt, mượn cớ cáo từ!
Lan Lan vội vàng đi tới giúp Y Đằng Tuyết Tử, cẩn thận nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, Y Đằng Tuyết Tử nhẹ nhàng nói:
- Lan Lan giúp tỷ đi mua các vật dụng trong nhà về, muội xem, mấy thứ này đều bị nha đầu lỗ mãng kia hủy hết rồi...
Nhìn con mắt mềm mại đáng yêu kia của Y Đằng Tuyết Tử, Lan Lan chỉ biết Tuyết Tử cố ý muốn nàng rời đi, muốn nói chuyện một mình với Trần Tiểu Cửu, nghĩ thầm không phải tỷ tỷ thật sự muốn đem Trần Tiểu Cửu chui vào ổ chăn chứ?
Lan Lan u oán nhìn Trần Tiểu Cửu, không thể không rời khỏi phòng.
- Ngươi còn đứng ngốc ở đấy làm gì?
Y Đằng Tuyết Tử dịu dàng đứng lên, bỗng nhiên thân thể hơi nghiêng, dường như sức lực bị rút hết, lại ôn nhu ngã xuống!
Trần Tiểu Cửu sớm có chuẩn bị, nhanh chóng tiến lên trước một bước, ôm lấy vòng eo nhỏ bé của Y Đằng Tuyết Tử.
Ngửi thấy trên người nàng truyền đến hương thơm nồng nàn, không khỏi có chút mê say:
- Tuyết Tử tiểu thư, thật xấu hổ, nha đầu lỗ màng này lại đem đến phiền phức cho nàng!
- Hừ... Ngươi cũng biết đã đem phiền phức tới cho ta? Hai người chúng ta trong sạch, thế nào lại bị nha đầu đó hiểu lầm thành đến mức như vậy?
Tuyết Tử yếu ớt tựa lên người Trần Tiểu Cửu, lấy ra khăn tay, muốn lau đi vết máu ở khóe miệng.
Trần Tiểu Cửu mau tay nhanh mắt, vội vàng tiếp lấy khăn tay, không để ý tới Y Đằng Tuyết Tử né tránh, ánh mắt hờn dỗi, trên đôi môi mềm mại của Tuyết Tử nhẹ nhàng xoa.
Tại góc nhìn của Trần Tiểu Cửu, có thể thấy khuôn mặt quyến rũ của Y Đằng Tuyết Tử , cái cằm tinh tế trắng đẹp.
Theo cái cổ mềm mại, lại nhìn xuống phía dưới, song phong cao ngất cũng như có như không đè ép trên người hắn, Tuyết Tử hơi có chút cọ xát, một cổ mị hoặc, theo hô hấp hai người trong lúc đó lan tràn ra.
Trước ngực Trần Tiểu Cửu có chút nóng bỏng, đón nhận ánh mắt sáng trong của Tuyết Tử, cũng không né tránh, như có thâm ý mà cười:
- Tuyết Tử tiểu thư cũng thật là, nàng sao phải đổ oan cho người tốt? Ta nếu thực sự là ngủ ở trong ổ chăn của nàng, thì cũng phải biết chứ, thế nhưng chuyện này không có thật , lại nói tiếp, nếu như chuyện này là thật, Đan Nhi có khi cũng không nhầm lẫn?
- Hừ... Ta muốn nhìn bộ dáng phát điên của nha đầu kia xem như thế nào, để ta cười là tốt rồi!
Y Đằng Tuyết Tử khẽ cựa người, ánh mắt quyến rũ mang theo ý tứ khiêu khích, nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu, buồn bã nói:
- Hơn nữa, ngươi là người tốt sao? Ta lại cảm thấy ngươi là người xấu nhất thiên hạ, nếu không... sao lại nhân cơ hội ta bị thương, chiếm tiện nghi của ta?
A?
Ta có chỗ nào chiếm tiện nghi của nàng?
Trần Tiểu Cửu nghĩ mình rất vô tội, không dám mượn cơ hội này chấm mút! Nhẹ nhàng đỡ Y Đằng Tuyết Tử nằm lên giường, mới nở nụ cười nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, nàng sao rồi? Nàng bị thương rất kỳ quái nha, võ công cao như vậy, sao lại bị cô gái nhỏ Đan Nhi kia đả thương chứ? Ta một chút cũng không tin.
- Ai nói ta bị Đan Nhi đả thương?
Tuyết Tử xem thường liếm mội:
- Nha đầu lỗ mãng kia, ta mới không sợ nàng ta!
- Vậy thì...
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt do dự.
- Còn không phải là bởi vì ngươi!
Y Đằng Tuyết Tử vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn, nhẹ nhàng ấn lên trán Trần Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Khi nãy lúc đánh đàn, tỷ sợ không đủ công lực, không thể mê hoặc được đám người Ngô An, cho lên tăng thêm nội tức, chỉ là không nghĩ tới hơi thở rối loạn, vận khí kém, khiến cho khí huyết hỗn loạn, âm dương mất cân bằng.
- Tỷ luyện công phu âm hàn, hiện tại trong cơ thể mọi nơi đều lưu truyền một cổ nhiệt lượng, tỷ ép xuống không được, nếu không thổ huyết, còn có thể làm gì bây giờ?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng cảm động, áy náy, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tuyết Tử, tĩnh tâm thử một chút, hắn gần đây tu luyện Tử Vi đạo công, cũng có chút thành tựu, đạo lý võ học cơ bản, nhờ Đan Nhi giúp đỡ, cũng không còn ngu ngốc như trước.
Thăm dò qua một chút, vẻ mặt u sầu nói:
- Tuyết Tử, phải làm thế nào mới tốt? Ai có thể đến giúp nàng đây? Nếu không, ta lại cho nàng dùng Thiên Sơn tuyết liên?
- Cái đó không cần! Ngươi phải tìm người tu luyện nội công âm hàn, giúp ta điều trị một chút là được! Ai... Thế nhưng, Lan Lan, Không Không bọn họ với tỷ cũng không cùng đường , bọn họ cũng chỉ có thể nhìn lại mà thôi, tỷ chỉ có thể tự mình chậm rãi chữa trị thôi!
Tuyết Tử muốn rút tay về, lại bị Trần Tiểu Cửu gắt gao nắm chặt, đôi mắt quyến rũ lườm hắn một cái, tùy ý để hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, dịu dàng nói:
- Thế nào? Lá gan lại lớn như vậy? Không sợ nha đầu lỗ mãng kia quay lại sao?
Bị Tuyết Tử vạch trần, Trần Tiểu Cửu hơi có chút mất tự nhiên, nghĩ bản thân cũng là nội lực âm hàn, không biết có thể dùng hay không? Nhẹ giọng nói:
- Ta cũng nên chữa thương cho nàng!
Hắn thử đem nội lực vận lên, từng chút một, chậm rãi đưa vào trong kinh mạch Tuyết Tử.
Y Đằng Tuyết Tử cho rằng Trần Tiểu Cửu chỉ là mượn cớ nắm tay nàng, thế nhưng một cỗ nội lực âm hàn, từ bàn tay truyền vào, nội lực phức tạp trong cơ thể nàng dường như có chút ôn hòa, có dấu hiệu bình ổn trở lại.
Tuyết Tử thoải mái hừ một tiếng, âm thanh kiều mị, hơi thở quyến rũ, mang theo hương vị mê người, làm cho Trần Tiểu Cửu có chút kỳ quái:
- Tuyết Tử tiểu thư, thoải mái lắm sao?
- Hừ...
Tuyết Tử biết âm thanh của mình vừa rồi mềm mại. Kêu lên sẽ làm nam nhân hiểu lầm, cho dù chính mình nghe thấy, dường như cũng có chút quá mức, nàng nội vàng che cái miệng nhỏ nhắn, ngượng ngùng nhắm mắt lại, u oán nói:
- Khí tức âm hàn của ngươi tương tự với của ta, thực sự là rất thoải mái! Chỉ là ngươi làm như vậy, sẽ rất hao phí nội lực.
Trần Tiểu Cửu cười cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Tuyết Tử, chẳng hề để ý nói:
- Tuyết Tử tiểu thư đối với ta tốt như vậy, một chút nội lực của ngươi, có đáng là gì? Có thể khiến cho Tuyết Tử tiểu thư thoải mái, Tiểu Cửu có khổ một chút, cũng cam tâm tình nguyện.
Tuyết Tử bị Trần Tiểu Cửu tà ác khiêu khích, khiến cho bên tại đỏ ửng như rướm máu, không dám mở mắt!
Nàng biết Trần Tiểu Cửu cố ý nói như vậy, cố gắng chiếm tiện nghi của nàng, nhưng chính mình hết làm này tới lần khác không hề sinh ra một chút tức giận, ngược lại cảm thấy khiêu khích không rõ ràng như vậy, lại có thể làm dịu nội tâm tịch mịch của mình.
Dù cho ngượng ngùng của nữ hài, khiến cho nàng không kìm lòng nổi muốn rút bàn tay nhỏ bé về, thế nhưng cỗ âm hàn nội lực kia, lại đem bàn tay của nàng cùng Trần Tiểu Cửu dính chặt lại một chỗ, muốn tách ra cũng không thể.
- Tiểu Cửu, ngươi trị cho ta đi!
Tuyết Tử cắn môi, thấp giọng nỉ non, nàng cảm thấy mình nằm ngoan ngoãn như vậy, mềm nhũn giống như là một con sơn dương.
Một cô gái, trong phòng ấm áp, nằm ở trước mặt một nam nhân anh tuấn, không khỏi có chút tâm viên ý mã! Dù là cô gái nào cũng có loại cảm giác này, Trần Tiểu Cửu bại hoại này, nhất định là càng thêm suy nghĩ miên man...
Trần Tiểu Cửu có lẽ nhìn lén bộ ngực cao ngất của mình, lại có thể rình coi cái eo nhỏ mềm mại, hay là nhìn chằm chằm cặp đùi thẳng dài mà chảy nước miếng?
A! Cái này thật là xấu hổ! Nhưng mà, chỉ cần Trần Tiểu Cửu động tay động chân, mình cũng thỏa mãn tâm ý của hắn.
Vậy... Nếu như hắn động tay động chân, mình nên làm thế nào cho phải đây?
Phản kháng, hay cứ nhân nhượng? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Y Đằng Tuyết Tử đầu óc đầy suy nghĩ kiều diễm, chỉ là vừa nghĩ như thế, gương mặt liền nóng lên không dứt, bỗng nhiên một cỗ kích động như dòng nước lạnh vọt tới, khiến cho nàng vô cùng thoải mái.
Y Đằng Tuyết Tử không kìm được nũng nịu một tiếng, thoáng mở mắt, nhưng nhìn thấy Trần Tiểu Cửu đang đầy ý cười nhìn nàng, cái này đúng là hỏng rồi.
Đúng lúc này, Tuyết Tử xấu hổ cũng không dám mở mắt, không còn dũng khí dám đối mắt với ánh mắt tràn ngập khiêu khích của Trần Tiểu Cửu.
Chỉ là, theo khí tức âm hàn tiến đến, Tuyết Tử không thể ức chế phát ra thanh âm quyến rũ.
Lan Lan cùng Không Không gặp nhau trên đường, nói rõ tình hình, mua rất nhiều thứ linh tinh trở về, hai người dẫn theo hạ nhân mang theo đồ vật này nọ, dẫn đầu đi tới cửa.
Lan Lan vừa đi tới cửa, liền nghe được thanh âm quyến rũ mềm nhẹ của Y Đằng Tuyết Tử.
Lần này, lại khiến nàng càng hoảng sợ, ngay cửa cũng không dám mở, quay đầu lại đá một cước, đem mấy người hầu trẻ mới đi tới cửa đá lăn xuống lầu, hướng về phía bọn họ phẫn nộ quát:
- Không có ta cho phép, các ngươi ai cũng không được tùy tiện lên đây.
Những người hầu này hai mặt nhìn nhau, hồn nhiên chẳng hiểu xảy ra chuyện gì?
Trần Tiểu Cửu vận khởi nội tức, chữa thương cho Tuyết Tử, có thể là bởi vì nguyên nhân toàn tâm toàn ý, hắn cũng không nghe được thanh âm quyến rũ của Tuyết Tử.
Theo nội tức cuồn cuộn không ngừng chảy vào kinh mạch Tuyết Tử, hắn có thể rõ ràng cảm giác được những dòng nội tức hỗn loạn, như dòng nước xiết, trở nên ngoan ngoãn, êm dịu, đồng thời nội tức của mình xuyên qua kinh mạch Tuyết Tử càng thêm khó khăn.
Lại qua một hồi, Trần Tiểu Cửu mở mắt, nhìn thấy Tuyết Tử hô hấp đều đều, lông mày giãn ra, cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn khẽ giương lên, dường như đang ngủ.
Hắn lau mồ hôi, nhìn thân thể mềm mại mị hoặc trước mặt, nghĩ mình cứ như vậy mà đi, hình như uổng phí thanh danh mình dựng lên lâu như vậy.
Trần Tiểu Cửu sợ nàng tỉnh dậy, hướng đến môi Y Đằng Tuyết Tử, hôn nhẹ như chuồn chuồn điểm nước, vui cười nói:
- Ta xem như là chính nhân quân tử chưa? Ngay cả ngực của tỷ cũng không sờ một chút.
Xoay người mở rộng cửa, đi ra ngoài!
Tuyết Tử chậm rãi mở mắt, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi hồng, hương vị của nam nhân kia, khiến cho nàng mê say.